“Thình thịch thình thịch!”
Tinh thần Lâm Tử Sơ khẩn trương cực độ, bên tai truyền đến tiếng vang thùng thùng, y còn tưởng đó là nhịp tim của mình.
Trong không gian hỗn loạn loáng thoáng tiếng gào rống, tuy rằng nghe không rõ ràng lắm, nhưng tuyệt đối không phải tiếng tim đập.
Chỉ là về điểm này, Lâm Tử Sơ không có tâm tư để ý.
Trước mắt y như bị bịt kín bởi một tầng băng gạc mông lung.
Sâu trong nội tâm Lâm Tử Sơ, lại biết cảm xúc hiện tại của mình không phải là sự kháng cự.
Y cảm thấy so với sợ hãi, loại tình cảm này phần nhiều hẳn là vui sướng.
Lâm Tử Sơ không khỏi run lên, y rõ ràng phát hiện ánh mắt Thiên Tình đang nhìn chằm chằm vào mình, điều này làm cho Lâm Tử Sơ mừng rỡ như điên.
Mười năm qua, y mạnh mẽ áp chế tình cảm trong lòng, dường như dùng cả đất sét để che lại.
Giờ phút này cuối cùng cũng muốn đào đất chui ra, Lâm Tử Sơ rất khẩn trương, nhưng phần nhiều là mong đợi, y thật sự rất muốn…… Rất muốn ôm chặt lấy Thiên Tình.
Lâm Tử Sơ đã sớm phát hiện……
Chính mình không nhịn được.
Y vòng qua vòng lại, lãng phí mất mười năm, rốt cuộc cũng nhìn rõ nội tâm mình.
Y không kiềm chế được nữa, y muốn ôm chặt lấy Thiên Tình.
Thẳng đến giờ phút này, Lâm Tử Sơ mới phát hiện, trước mắt của mình có một màn sa mỏng, hốc mắt y có hơi nước đong đầy.
Lâm Tử Sơ hơi hé miệng, nói: “A……”
Đúng lúc này, tiếng đập ‘ thùng thùng! ’ bên tai càng thêm rõ ràng.
Có người lớn giọng kêu la, đem chữ ‘ Tình ’ của Lâm Tử Sơ đánh gãy.
“Ra đây!”
“Ra đây!”
“Cường đạo tiểu tặc, mau ra đây cho lão tử!”
Ánh mắt Lâm Tử Sơ bỗng nhiên khôi phục sự bình tĩnh, tính nâng chén trà trước mặt lên để che giấu, nhưng đưa đến bên môi, chạm vào một chút liền đem chén trà thả về.
Thiên Tình vẫn không nhúc nhích nhìn Lâm Tử Sơ.
Văn Nhân Thiều không nghe nổi nữa, hắn trừng mắt, lớn tiếng nói: “Cửa không có khóa, vào đi, sao cứ ầm ĩ như vậy?”
Ngoài cửa an tĩnh quỷ dị, một lát sau, cửa gỗ oải phòng bị người khác đẩy ra.
Đại hán có lông mày rậm, chỉ vào Thiên Tình, nói:
“Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, đốt đại ca ta thành như vậy, sau lưng đều là bọng nước.
Còn muốn cướp mấy chục ‘ tiểu thân nhi ’ của chúng ta…… Cường đạo vương bát đản……”
Khuê Sơn giận mắng: “Không được vô lễ!”
Văn Nhân Thiều cười nói: “Trách ngược lại chúng ta là cường đạo sao? Ai không biết, các ngươi ở nơi này chính là cường đạo lớn nhất.”
Đại hán kia thấy hai người bọn họ khí thế hung hãn, dừng một chút, nói: “Các ngươi muốn có ‘ tiểu thân nhi ’ thì phải trả tiền.
Tiểu thân nhi bình thường một cân có thể bán mười lượng bạc.
Đây có mấy chục tiểu thân nhi, mỗi một con ta bán ba mươi lượng bạc.”
Văn Nhân Thiều hừ lạnh một tiếng: “Nếu chúng ta dám đem tiểu thân nhi đó cứu ra, tất nhiên cũng dám đem những tiểu thân nhi khác trong trấn cứu ra.
Tiểu thân nhi vốn thuộc về Đống Sâm Hoang Nguyên, cứu bọn họ, dựa vào cái gì còn phải trả tiền cho các ngươi? Ngươi mơ giữa ban ngày à?”
Đại hán nói: “Không trả tiền, ta liền liều mạng với các ngươi!”
Nói xong, đại hán cùng tráng hán phía sau cầm đao xông lên.
Văn Nhân Thiều nói: “Tặc lừa, lần trước thua các ngươi một lần, thật sự cho rằng lần này ta cũng sẽ thua sao?”
Nói xong, đứng dậy rút hai thanh loan đao từ sau lưng ra, đá văng băng ghế.
“Tới đi.”
Trong nháy mắt khi Văn Nhân Thiều đứng dậy, một cổ khí tức nguy hiểm từ phía sau hắn thổi qua.
Khí tức cường đại dũng mãnh, không ai dám phản kháng, Văn Nhân Thiều đưa lưng về phía hơi thở này, cảm giác trên mặt phát ngứa.
Một túi tiền đầy bạc màu xám từ trong tay Thiên Tình bay ra, rơi xuống tay đại hán kia.
“Đây là túi tiền cho thủ lĩnh các ngươi, cầm cái này đi mau.”
Đại hán há miệng muốn nói.
Ánh mắt Thiên Tình sắc bén, giống như lưỡi đao đâm tới, khiến người ta sợ hãi.
Hắn chậm rãi nói: “Không cần tiếp tục dây dưa.”
Dù Thiên Tình không nói ra.
Nhưng đại hán hiểu, tâm trạng thiếu niên trước mặt này cực kỳ kém.
Nếu chọc giận người này, hắn tuyệt đối sẽ không nói hai lời, đốt nơi này thành tro.
Mấy đại hán xám xịt tới, lại xám xịt đi.
Xuyên qua cửa sổ của oải phòng, có thể nhìn thấy ánh dương ấm áp chiếu vào bên trong.
Khuê Sơn thở dài, nói: “Chúng ta đến hậu viện thả Tiểu thân nhi đi, lúc sau lại nhanh chóng lên đường.”
Nói xong, đứng dậy đẩy cửa phòng ra, cùng Văn Nhân Thiều đứng đợi ở cửa.
Trong phòng chỉ còn có Thiên Tình và Lâm Tử Sơ, hai người đối mặt nhau ngồi trước bàn, không nói một lời.
Chỉ nhìn đối phương thật lâu.
Thiên Tình mở miệng, đánh vỡ trầm lặng.
Hắn nói với Lâm Tử Sơ: “Trả Cương Mão lại cho ta.”
Lâm Tử Sơ sửng sốt, không rõ Thiên Tình có ý gì.
Cương Mão màu xanh lục được Thiên Tình xem như trân bảo, từng bị hơi thở nóng rực của Viêm nhị hạc chạm qua, vỡ thành vài miếng.
Phàm ngọc khó tồn, tất nhiên không thể đưa đến hiểm địa này, nên đã được đặt an toàn trong tẩm điện của Thiên Tình.
Lúc này Thiên Tình bỗng nhiên bảo Lâm Tử Sơ trả lại, Lâm Tử Sơ làm sao lấy ra được?
Y nghĩ nghĩ, đang muốn mở miệng biện giải.
Thiên Tình nói: “Khuê huynh, Văn Nhân huynh, ta có một số việc cần nói riêng với y, làm phiền hai người ra hậu viện trước, đem mấy tiểu thân nhi đó thả đi.”
Dù Khuê Sơn trong lòng vẫn rất nghi vấn, nhưng thấy Thiên Lâm hai người biểu tình cổ quái, vẫn không dám hỏi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Cơ hồ là cùng lúc cửa đóng, Thiên Tình liền thúc giục nói: “Mau lấy ra đây.”
“……” Lâm Tử Sơ há mồm, nói: “Ta…… Thật sự không lấy ra được.”
“Được lắm,” Thiên Tình không nói hai lời, đánh đòn phủ đầu, hùng hổ doạ người nói: “Không lấy ra được, là muốn nuốt luôn sao? Cương Mão kia ta coi trọng hơn cả tính mạng của mình, ngươi…… Ngươi thật sự đáng giận đến cực điểm!”
Thiên Tình duỗi tay phải ra trước.
Có hai sợi tơ nhện, giống như dây thừng lại tựa mãng xà nhào đến Lâm Tử Sơ.
Lâm Tử Sơ không kịp phòng bị, bị chúng bổ rơi, hơi lảo đảo về phía sau.
Tơ nhện này lực dính rất chắc, chỗ bó lấy cánh tay Lâm Tử Sơ giống như vòng sắt.
Lâm Tử Sơ miễn cưỡng khống chế thăng bằng, không ngã trên mặt đất, nhưng mới vừa đứng lên, cánh tay đã bị Thiên Tình nắm lấy, giống như thẩm vấn phạm nhân mà bị bắt lấy ngồi ở trên bàn.
Lâm Tử Sơ than nhẹ một tiếng.
Ngoại trừ Thiên Tình, cũng không có ai can đảm