Đống Sâm Hoang Nguyên, Vu Sơn Thoan Lưu.
Hai người Thiên Lâm ở trong rừng chiến đấu kịch liệt, Đặng Lâm lão tiên khoanh chân ngồi trên cây, một đầu tóc dài dài quá đầu gối, gió nhẹ thổi qua đều hướng về bên trái..
“Vọng Ta tiểu tử!” Không giống như tiếng gió nhẹ đang lướt qua, Đặng Lâm lão tiên rống giận gầm lên, hắn giơ tay phải lên cao chỉ vào Thiên Tình, chửi ầm: “Ngươi đang làm gì đó? Ngươi dùng kiếm hay là xiếc ảo thuật?”
Thiên Tình hừ lạnh một tiếng, ngậm miệng không đáp tiếp tục cùng so chiêu với Lâm Tử Sơ.
“Thanh kiếm tốt như vậy ở trong tay ngươi, quả thực là uổng phí!” Đặng Lâm lão tiên không chút khách khí, hét lớn: “Ngươi còn khai phong cho nó, khai phong xong cũng không chém rớt được một cộng lông của Lâm tiểu tử, thật là tức chết ta……”
Nghe đến đó, Thiên Tình nhịn không được nói: “Câm miệng, Lão nhân ngươi thì biết cái quái gì? Tu sĩ Trúc Cơ làm sao so sánh với tu sĩ Kim Đan.”
“Xú tiểu quỷ đầu mới có bao nhiêu tuổi, ngươi thì biết cái gì!” Đặng Lâm lão tiên trừng Thiên Tình, nói: “Năm đó Lận Thải Vân dùng tu vi Trúc Cơ danh chấn thiên hạ bức Lâm lão tiên tiếng tăm lừng lẫy phải nhờ thủ hạ mới thoát chết, khi đó bổn thượng tiên còn không phải là tu vi Kim Đan sao?”
Nghe đến đó, Thiên Tình và Lâm Tử Sơ đều sửng sốt.
Hai người thoáng nghe Đặng Lâm lão tiên tự báo danh hào, cũng chưa nghĩ ra đó rốt cuộc là tên của nhân vật nào.
Mãi cho đến khi nhắc tới ba chữ ‘ Lận Thải Vân ’, trong lòng hai người mới giật mình, không hẹn mà cùng nghĩ: Là hắn, hoá ra là hắn!
Lận Thải Vân là tu sĩ cách Thiên Lâm cả ngàn năm.
Hắn có thể chất đặc thù giống Lâm Tử Sơ là Hàn Long Ngọa Tuyết Thể.
Ngoại trừ thân mang thể chất truyền kỳ, điều để lại ấn tượng sâu đậm cho mọi người nhất chính là diện mạo còn đẹp hơn nữ tử của Lận Thải Vân.
Hắn dung mạo thanh tú, khí chất đoan trang như lan trung quân tử, thế gian không có người thứ hai, được người đời tán thưởng gọi là ‘ đệ nhất mỹ nam Chính Ngô Châu ’.
Cùng thời với Lận Thải Vân đồng, còn có một cái tên là Đặng Lâm, tài năng trác tuyệt, thiên phú dị lẫm.
Lận Thải Vân và Đặng Lâm là hai tán tu nổi danh nhất thời đó, được xưng song kiêu.
Chỉ là sau khi hóa thần liền biến mất theo dòng thời gian, một lần mất tích liền trôi qua mấy ngàn năm, chưa ai từng nghĩ một trong song kiêu Đặng Lâm, mấy ngàn năm này đều ở trong Đống Sâm Hoang Nguyên không bước ra nửa bước.
Ba ngày sau, chỉ cần Thiên Tình luận bàn với Lâm Tử Sơ, Đặng Lâm lão tiên lập tức tuôn ra vô số lời mắng mỏ hắn, Thiên Tình sớm đã tức giận muốn nổi trận lôi đình.
Lúc này nghe được lời của Đặng Lâm lão tiên nhưng lại chẳng thể phản bác, liền quát lên: “Lão nhân gia, có gan thì tìm một tu sĩ Kim Đan khác tới đây, xem ta có thể thua được hay không?”
“Không được,” Đặng Lâm lão tiên nói: “Nhất định phải là Lâm Tử Sơ, nhất định phải là Hàn Long Ngoạ Tuyết Thể".
Thiên Tình bỗng nhiên dừng công kích, tay phải thu kiếm, dùng sức cắm Quá Phục Khước Viêm vào mặt đất.
Kiếm này chém sắt như chém đậu hủ, trừ chuôi kiếm toàn bộ thân đã nằm toàn hoàn trong lòng đất.
“Ta không làm.” Thiên Tình mắng: “Ngươi không đánh lại Hàn Long Ngọa Tuyết Thể của Lận Thải Vân lại kêu ta đánh, ta không làm.”
“Bổn thượng tiên có khi nào đánh không lại Lận Thải Vân, a a a, tên tiểu tử thúi này muốn ăn đòn rồi!”
“Hừ, ngươi để ý như vậy, hy vọng có người đánh bại Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, còn không phải là coi ta thành thế thân của ngươi, ảo tưởng mình có thể đánh bại Lận Thải Vân tiền bối sao?” Thiên Tình nói: “Đừng si tâm vọng tưởng nữa, ngươi nên sớm biết, ta và Lâm huynh là ái nhân của nhau.
Đối với tu sĩ Kim Đan khác, ta có thể liều mạng đánh bại bọn họ.
Nhưng đối với Lâm huynh, cho dù có thể đánh bại y, ta cũng tuyệt đối sẽ không động thủ, tuyệt đối không liều mạng với y.”
“Ái nhân? Vậy càng hay, ta muốn ngươi lập tức đánh bại Lâm Tử Sơ, nếu không làm theo ta cũng chẳng chạm vào ngươi, nhưng sẽ chém rớt một lỗ tai của Lâm Tử Sơ.
Vừa không để y giảm vũ lực xuống, lại vừa có thể bức bách ngươi,” Đặng Lâm lão tiên vỗ tay nói: “Diệu kế, ha ha!”
Thiên Tình ngửa đầu, ngang nhiên nhìn Đặng Lâm lão tiên, nói: “Nếu ngươi dám chém rớt lỗ tai y, ta lập tức chặt đứt một cánh tay của mình.
Ngươi phải nghĩ cho kỹ, khắp Chính Dương Tiên Tông chỉ có ta là người có tư chất tối cao nhất, là người có tư cách đánh bại Lâm Tử Sơ nhất! Nếu ta vứt đi một cánh tay, trên đời này sẽ không còn ai có thể đánh bại Hàn Long Ngọa Tuyết Thể!”
Vẻ mặt Đặng Lâm lão tiên thoáng cứng đờ, âm dương quái khí nhìn Thiên Tình, ánh mắt liên tục biến hóa.
Có khi hung hãn dọa người, hận không thể đem Thiên Tình băm thây vạn đoạn.
Có khi lại kiệt lực nhẫn nại, nhịn đến run cả người.
Nhiều ngày qua, khi Thiên Tình nói chuyện với Đặng Lâm lão tiên, chưa được vài câu sẽ lập tức khắc khẩu.
Lâm Tử Sơ sớm đã tập thành thói quen, lúc này khẽ bước về trước, đứng bên cạnh Thiên Tình giằng co với Đặng Lâm lão tiên.
Đôi mắt Đặng Lâm lão tiên nhìn Thiên Tình trong chốc lát, sau lại nhìn Lâm Tử Sơ, bỗng nhiên hắn nâng đôi tay lên, ngón trỏ chỉ về phía hai người Thiên Lâm rồi hướng về phía trước.
Thiên Lâm chỉ cảm thấy chân bị một cổ cự lực kéo lên, chưa tới kịp phản kháng trước mắt đã trời đất quay cuồng, giây tiếp theo, Thiên Tình và Lâm Tử Sơ đều bị treo ngược lên nhánh cây táo chua, đầu hướng xuống đất, chân hướng lên trời, tư thế cực kỳ chật vật.
Đây là kiểu trách phạt tiểu bối bình thường ở Chính Ngô Châu, chỉ tu sĩ có tu vi cao hơn mới có thể đối xử với tu sĩ cấp thấp như vậy.
Nhưng trưởng bối của Thiên Tình và Lâm Tử Sơ từ trước đến nay chưa từng làm vậy với bọn họ, lúc này bị Đặng Lâm lão tiên sử dụng vậy mà thật thuận tay.
Thiên Tình sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới nói: “Ngươi dám đối xử với ta như vậy?”
Đặng Lâm lão tiên đáp: "Tiểu tử ngươi dám vô lễ với trưởng bối, ta thay gia gia ngươi giáo huấn ngươi để ngươi biết cái gì gọi là tôn kính sư trưởng.”
Nói xong, Đặng Lâm lão tiên từ nhánh cây nhảy xuống, đứng cách đó không xa nhìn Thiên Tình và Lâm Tử Sơ, tựa như đang thưởng thức.
Nếu thường nhân bị treo như vậy, chưa đến một nén nhang sẽ đầu váng mắt hoa, thậm chí còn có thể ngất xỉu.
Nhưng nếu là tu sĩ, dù có bị treo cả ngày cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đặng Lâm lão tiên đứng dưới tàng cây, nhìn qua khí định thần nhàn, thực tế trong lòng có chút bất an.
Thể chất tuyệt hảo của Thiên Tình chắc chắn là trăm năm, không, là vạn năm khó gặp, nhưng tính cách ngoan cường.
Hắn câu nói rất đúng, ngoại trừ Thiên Tình, cho dù kẻ nào muốn vượt cấp đánh bại Hàn Long Ngọa Tuyết Thể đều là si tâm vọng tưởng.
Hàn Long Ngọa Tuyết Thể là cái gì? Nó được công nhận là thể chất truyền kỳ, có thể tăng cường tu vi của tu sĩ, đề cao mạch điểm, tu sĩ có Hàn Long Ngọa Tuyết Thể năng lực tu hành sẽ nhanh hơn người khác rất nhiều.
Trước khi Đặng Lâm lão tiên gặp phải Lận Thải Vân thì không ai bì nổi, cảm thấy người trong thiên hạ không ai có thể địch lại kiếm thuật sắc bén của mình.
Nhưng vài lần bại bởi Lận Thải Vân có tu vi thấp hơn mình, hắn mới biết sơn ngoại sơn, nhân ngoại hữu nhân.
Đánh bại Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, quả thực đã trở thành một chấp niệm, là tơ vò trong lòng Đặng Lâm lão tiên đã nhiều năm.
Thật vất vả cho hắn gặp được Thiên Tình và Lâm Tử Sơ, nhưng lại không cho hắn nhìn thấy Thiên Tình đánh bại Lâm Tử Sơ, làm sao có thể cam tâm?
Chỉ là tính tình tiểu hài tử Thiên Tình này quá ngông cuồng lại cương liệt, khó có thể thuần phục……
Cưỡng chế không được, vậy thì dụ lợi.
Nghĩ đến đây, Đặng Lâm lão tiên bỗng nhiên nói:
“Ngươi vừa nói, Lâm Tử Sơ là ái nhân của ngươi, như vậy ngươi khẳng định muốn cùng y bên nhau lâu dài.”
“……” mặt Thiên Tình vì trướng mà đỏ bừng: “Ngươi muốn đánh rắm?”
Đặng Lâm lão tiên mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nói: “Vậy ngươi chắc chắc biết, tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể chỉ có thể sống đến tu vi xuất khiếu.
Khi đạt được xuất khiếu, cả người sẽ lập tức tự bạo mà chết.
Tư chất của ái nhân ngươi siêu phàm, tu vi tăng lên phải nói là cực nhanh.
Thời gian y còn có thể ở cạnh ngươi, tính đi tính lại, cũng chỉ còn vài năm thôi…… Ngươi muốn trơ mắt nhìn y tự bạo mà chết trước mắt ngươi sao, này……”
Khi Đặng Lâm lão tiên nói chuyện có vẻ tương đối đạm nhiên.
Nhưng nói đến ‘ tự bạo mà chết trước mắt ngươi ’, cả người Đặng Lâm lão tiên bỗng nhiên run lên, lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
Hắn cố nén cảm xúc, tiếp tục nói: “Này không phải là rất thống khổ sao?”
Thiên Tình cúi đầu, nhìn Đặng Lâm lão tiên, lại nhìn Lâm Tử Sơ.
“Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành tâm nguyện của ta,” Đặng Lâm lão tiên nói: “Vậy ta có thể hứa với ngươi ba chuyện.”
“Một, bổn thượng tiên dạy ngươi Vô Thượng kiếm pháp có thể tăng tu vi đánh bại Hàn Long Ngọa Tuyết Thể.
Kiếm thuật tuy rằng lợi hại, nhưng mấu chốt chính là sự nỗ lực của ngươi!”
“Hai, lúc trước có một tiểu thân nhi muốn nhận ngươi làm chủ đã phạm vào điều tối kỵ của bổn thượng tiên, vốn là muốn làm thịt nó thị chúng.
Nhưng nay bổn thượng tiên có thể