Trên đỉnh núi Kình Thiên Chi Trụ, có một tu sĩ ngự Thanh Loan mà bay đến nơi nào đó.
Đỉnh núi gió lạnh thổi mạnh, đem y phục của tu sĩ tóm lấy, phô ra dáng hình của tiên quân.
Thanh Loan cúi đầu nhìn Phượng Chiêu Minh, ỷ lại mà cọ cọ cánh tay chủ nhân.
Phượng Chiêu Minh biểu tình hờ hững, nhìn Thanh Loan, nói:
"Bổn quân sẽ chờ ở đây mấy ngày."
Vừa dứt lời, không để ý đến Thanh Loan nữa, Phượng Chiêu Minh chậm rãi về hướng vách núi, rũ mắt nhìn xuống.
Liền thấy dưới đỉnh núi, vô số cự điểu giang cánh, đuôi màu đen dài bay xung quanh.
Chúng nó có bộ dạng dữ tợn, miệng mọc đầy răng nhọn, không giống loài chim bình thường.
Đúng là ác điểu được tu sĩ gọi là chính ngô kỳ quan , Bất Lạc Hung Diên.
Gió thổi lên làm hồng bạch đại bào của Phượng Chiêu Minh phát ra âm thanh lanh lảnh, tóc dài kịch liệt đong đưa.
Hắn nhìn xuống phía dưới, thần tình lạnh lùng, mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Ngày hôm nay, có thể tìm thấy Tiểu tiên chủ.
Phượng Chiêu Minh nhìn đàn ác điểu xoay quanh ở phía dưới, nghĩ thầm, một khi đã như vậy, đây sẽ là lần cuối cùng hắn dùng lông vũ của Bất Lạc Hung Diên để dịch chuyển không gian.
Nếu lần này lại không tìm thấy Tiểu tiên chủ, vậy thì đành ở tiên điện chờ vậy.
Nếu lần này may mắn, có thể tìm được......!
Phượng Chiêu Minh khép hai mắt lại, bước chân không ngừng, giải phóng thần thức.
Trong đầu không khỏi hiện lên, bóng dáng Đông Côn Tiên chủ năm đó.
Đông Côn Tiên chủ sinh ra trong danh môn quý tộc, tính tình ôn hòa, chiến lực bất phàm, giỏi nhất là đan thanh, cờ cờ.
Khi Phượng Chiêu Minh hai mươi tuổi được Đông Côn thu làm thủ đồ.
Đông Côn Tiên chủ đã dạy dỗ không biết mệt mỏi, từ lúc bắt đầu vận khí thiền định, đích thân dạy hắn cách cầm kiếm hay thi pháp niết quyết.
Thậm chí chấp bút nhặt tử, càng là dốc lòng giúp đỡ, không hề giữ lại, như sư lại như cha.
Từ khi bái sư, thẳng đến lúc Đông Côn Tiên chủ lấy mệnh thi triển Thông Thiên chi thuật chiến đấu với nghiệt long để cứu lại thiên hạ thương sinh đến tiêu thân đạo vẫn.
Thầy trò hai người đã bên nhau được 954 năm, chưa từng nghe qua Đông Côn Tiên chủ quở trách Phượng Chiêu Minh một câu.
Đông Côn Tiên chủ......!
Đột nhiên dưới chân Phượng Chiêu Minh hoàn toàn trống rỗng, cả người giống như lục bình trôi nhẹ trên vách núi của Kình Thiên Chi Trụ.
Bên tai truyền đến tiếng gió gào thét, Bất Lạc Hung Diên vỗ cánh bay về phía Phượng Chiêu Minh một cách sốt ruột.
Chúng nó phát ra những tiếng gầm thèm thuồng, đói khát vô cùng, nhưng lại rất êm tai tựa như tiên nhạc.
Một số điểu đến gần Phượng Chiêu Minh, miệng há ra để lộ hàm răng nhọn không ngừng cắn hợp, phát ra từng trận tanh hôi.
Ân tình của Đông Côn Tiên chủ khó hồi đáp, chỉ có đứa nhỏ này, chỉ có đứa nhỏ này, bất luận như thế nào, chẳng sợ mất đi tất cả cũng nhất định phải đem hắn tìm về.
Phượng Chiêu Minh thình lình mở hai mắt, trong phút chốc, một cổ linh áp mạnh mẽ thổi khắp bát phương, che lấp bầu trời, bao trùm cả tòa ngọn núi.
Ác điểu vây quanh tiên quân phát ra tiếng kêu thê lương, đang định né tránh, đã bị Phượng Chiêu Minh bắt lấy cánh.
Ác điểu kịch giãy giụa liệt, quay đầu muốn dùng răng nhọn cắn hắn, Phượng Chiêu Minh ngang nhiên nhảy lên lưng nó, tóc dài như mực, ngược gió mà múa loạn.
Liền thấy hồng quang vụt qua trong không gian với tốc độ mắt thường khí có thể thấy được, sau một hồi trời long đất lở, hai chân tiên quân bước lên mặt đất, ngửa đầu nhìn tứ phía.
Phượng Chiêu Minh biểu tình nghiêm nghị, không nghĩ tới Bất Lạc Hung Diên vậy mà lại có thể vượt qua kết giới, đem hắn đưa đến nơi như thế xa xôi.
Hắn đã nhận ra.
Nơi này thế mà......!
Đông đảo, Lạo Cực Châu.
Thiên có bốn trụ, mà đất có bốn châu.
Phía Đông có Đông Đảo Lạo Cực Châu, phía Tây có Tây lục Chính Ngô Châu, phía Nam có Nam Cương Thảng Không châu, phía Bắc có Bắc Đảo Thái Trọng châu.
Khí hậu mỗi châu bất đồng, dẫn đến tập tục của bá tánh cũng không giống nhau.
Thí dụ như Tây lục Chính Ngô Châu, gần biển mưa nhiều, bá tánh kiêu dũng hung hãn, dưới chân luôn phải bọc xà cạp không chỉ có thể cầm máu còn có thể đuổi trùng.
Một khi bị thương, liền mở ra để băng bó.
Một hàng tu sĩ Lâm gia trang ở Kình Thiên Chi Trụ gian nan xuyên qua rừng cây ẩm ướt.
Trừ bỏ ban đầu có chút không thích ứng được, bọn họ rất nhanh thể hiện được thực lực của cư dân Chính Ngô Châu nhanh nhẹn, dũng mãnh, hành tẩu trong rừng cây như trên đất bằng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
May mắn thay, bọn họ không có gặp mối nguy đứng đầu trong "kình thiên tam hiểm": muỗi vương của đầm lầy.
Hơn nữa không biết vì sao, những tiểu hung muỗi đó, tựa hồ nghe hiểu ngôn ngữ của Thiên Tình, thậm chí sợ hãi hắn, nguyện ý nghe theo mệnh lệnh Thiên Tình.
Này đây sự tình khó giải quyết đã ổn thoải, đoàn người có mười mấy tu sĩ Trúc Cơ, không một ai bị thương.
Ti sĩ Lâm gia trang tu sĩ đang tiến về phía trước, chợt nghe đằng trước có tiếng đao kiếm va chạm vào nhau, hình như có người đang ác chiến.
Trương Nhân Trí nói: "Thiếu trang chủ, nơi này hỗn loạn, không bằng thay đổi tuyến đường tránh đi."
Lâm Tử