《 Chính Dương tôn truyện 》có viết:
"Đông Côn tiên chủ vì chiến đấu với nghiệt long mà bất hạnh qua đời, thê tử nghịch thiên sinh ra một đứa con rồi cũng đi theo.
Đến nay tiểu tiên chủ vẫn lưu lạc tha phương chưa rõ tung tích...!
Vào cuối xuân, cỏ đã mọc dài và chim bên ngoài đang rộn rã.
Có tiếng vó ngựa ầm ĩ từ xa đến vọng đến, không lâu sau, khoảng năm sáu con tuấn mã thở hồng hộc chạy qua đường phố rồi ngừng trước cửa tửu lâu.
Những hán tử đầu trùm khăn, chân mang giày rơm nhanh chóng xuống ngựa, đem dây cương tùy ý giao cho mã phu đang nghênh đón.
Nam nhân dẫn đầu ước chừng bốn mươi tuổi, sốt ruột lau mồ hôi trên mặt, quát: "Mau cắt thịt bò, rót rượu, nhanh lên!"
"Tới liền tiểu nhị thân thủ cực kỳ lưu loát, cầm khăn nhanh chóng lau sạch sẽ mấy cái bàn trống nói, "Các vị đại gia, mời vài trong!"
Những vị khách này vây quanh bàn ngồi xuống, đem binh khí tùy thân đặt lên bàn.
Một nam tử trẻ tuổi trong đám nói với thủ lĩnh: "Đại ca, chúng ta lần này đi đường xuyên đêm, cứ tiếp tục như vậy ắt sẽ không bỏ lỡ đại sự
Tên thủ lĩnh ngẩn đầu uống cạn tách trà, thở phào nhẹ nhõm vì cũng điều này.
Hắn phấn chấn nói: "Ngày mai chính ngày là Lâm trang chủ đưa Thiếu trang chủ hồi trang.
Tối nay chúng ta ở gần đó chờ đợi, ngày mai liền có thể xem đội ngũ của Lâm trang chủ."
Những người còn lại sôi nổi nghị luận, đáp: "Nghe lời đại ca chắc chắn là đúng.
Lần này Lâm trang chủ hồi trang là vì muốn chọn vài người thân ẩn tiên căn bầu bạn với Thiếu trang chủ.
Chúng ta không ngại đường xa đến Lâm gia trang tự tiến cử.
Không chừng đại vận sẽ rơi xuống đầu a."
Nhân vật được nhắc đến chính là Lâm gia trang chủ Lâm Văn Khiêm và trưởng tử Lâm Tử Sơ năm nay vừa mười sáu.
Mọi người đều biết, trưởng tử Lâm Tử Sơ của Lâm gia trang tuy tuổi còn trẻ nhưng thiên tư trác tuyệt, nói hắn nổi danh khắp thiên hạ cũng không phải là nói quá.
Từ khi tin tức Lâm gia trang chủ đem trưởng tử trở về được truyền ra, các tửu quán khách điếm gần đó sinh ý đều tốt lên không ít, người đến đều là giang hồ nhân sĩ với hy vọng được gặp mặt vị trang chủ trong lời đồn một lần.
Nhưng thứ cần lại là tiên duyên, bỏ đi sự ảo tưởng vào đại vận thì những kẻ nghe gió mà đến cũng thật không biết tự lượng sức mình.
Đang lúc ầm ĩ, đột nhiên bọn họ nghe được tiếng cười kinh miệt phát ra từ bàn bên cạnh.
Tửu lâu người đến kẻ đi ồn ào nhưng vì ngồi gần nên sáu đại hán tử đều nghe được rõ rành mạch.
Liền có một người trừng mắt, quay đầu lại nói: "Tiểu tử, ngươi cười cái gì?"
Bàn bên ấy chỉ có hai người thiếu niên ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, cả hai đều bạch y gọn gàng, vấn tóc cao sơ.
Một người trong số đó có dáng gầy, đôi mắt tưởng như vô hồn ẩn hiện dưới mái tóc khô cứng.
Người còn lại đưa lưng về phía đại hán tử làm hắn không thể thấy rõ tướng mạo, chỉ thấy kẻ đó giơ tay phải làm ra thế uống rượu, nói: "Các ngươi cao lớn thô kệch nhưng cũng mấy chục tuổi rồi thế mà lại không có não..."
Lời còn chưa kịp nói hết đã bị người cùng bàn cắt ngang: "Thiên Tình, Liễu quản gia dặn dò ngươi, lần này đi ra ngoài không được gây chuyện."
Thiếu niên được xưng là Thiên Tình hừ một tiếng, quay đầu về phía sau, không lắm để ý mà đem chén rượu để ở bên môi.
Lúc này họ thấy rõ thiếu niên kia có khuôn mặt trắng nõn đang quét đôi mắt phượng nhìn về bên này, mặt mày cùng bằng hữu hoàn toàn tương phản thần thái phi dương.
Mấy vị đại hán tử vừa nghe Thiên Tình nói, liền biết chính hắn là kẻ phát ra tiếng cười nhạo, lại thấy hắn dường như chẳng thèm đem bọn chúng để vào mắt thì không khỏi tức giận.
Tên thủ lĩnh vừa duỗi cánh tay tựa hồ muốn bắt lấy vai của Thiên Tình, vừa quát: "Nói rõ ràng--"
Một chưởng này chưa kịp hạ xuống, Thiên Tình đã nhún vai, dịch sang bên phải, nghiêng người tránh rồi lùi về sau.
"Hảo a," hắn đứng thẳng lên, trong lời nói mang theo ý thích thú, "Sấu Hỉ ngươi xem, hôm nay không phải ta chọc người khác, mà là có người khác không muốn tha cho ta!"
Thiếu niên được gọi là Sấu Hỉ thở dài, chậm rì rì từ ghế đứng lên, hướng vị đại hán tử chắp tay nhất bái, thở dài nói: "Các vị đại ca, xin lượng thứ.
Huynh đệ nhà ta tính tình ngay thẳng, mới vừa nghe các ngươi đề cập đắc đạo thành tiên, không nhịn cười ra thành tiếng.
Nhưng này cũng không thể trách hắn, nếu tư chất như các ngươi cũng xứng tu tiên luận đạo, thì thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ."
Nghe xong lời này, hán tử kia đại nộ, hô to hai tiếng rút đao hướng đầu của Sấu Hỉ chém tới.
Sấu Hỉ lui về phía sau một bước, né tránh trong gang tấc, trên mặt lại không hiện nửa nét biểu tình, miệng vẫn nói: "Ngươi còn mưu toan thấy trang chủ một lần, thật là chuồn chuồn hám cột đá -- mơ tưởng a mơ tưởng......"
Sấu Hỉ vừa nói, vừa tránh đại đao không ngừng chém vào đầu, ngực, bụng, nhưng mỗi lần như vậy Sấu Hỉ đều chỉ tránh rồi lại né, tới khi đứng chỗ góc hẹp của tửu lâu y vẫn chỉ tiếp tục lui về sau.
Phía bên kia, năm vị hán tử thấy thế liền từ trên chỗ ngồi đứng lên lập tức rút đao rút kiếm, ý đồ hỗ trợ tên đại ca một tay.
Nhưng còn chưa kịp tiến lên, đã bị Thiên Tình chắn xuống, hắn đá cái bàn trước mặt khiến đồ ăn hất cả lên người mấy tên hán tử thuận lợi ngăn cản tầm nhìn của bọn họ.
Thiên Tình nói lớn: "Tới đây!" rồi từ bên hông rút ra một khối lệnh bài huyền sắc đặt vào giữa lòng bàn tay, hướng đại đao của tên hán tử bổ tới mà chặn.
Lệnh bài hình vuông chỉ lớn một tất, hình dạng bình thường nhưng bị đao chém rìu bổ, không chỉ không nứt ngược lại phát ra tiếng vang ong , tiện thể đem lưỡi dao bắn ra xa.
Bị cản trở thế công đại hán di một tiếng, chỉ cảm thấy cả người tê dại, cũng không biết Thiên Tình làm thế nào có thể đem đao trong tay hắn hất văng đi.
Vốn dĩ tửu lâu đã náo nhiệt bây giờ lại càng thêm ồn ào, những thực khách thấy có người đánh nhau đều thét chói tai chạy ra ngoài.
Tiểu nhị vừa lo lắng lại vừa sợ hãi, đau khổ cầu xin: "Các vị đại gia, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Ai u cái bàn kia......"
Thiên Tình lấy một địch năm, tình cảnh chiến đấu cực kỳ hỗn loạn.
Hắn cúi người tránh thoát một tên đang quét ngang trường thương tới, tay phải ném lệnh bài đi, hắn thế mà lại dám cản vũ khí mà không cần lệnh bài.
Chỉ nghe được a hô đau, nguyên lai Thiên Tình đã đem lệnh bài vào mắt vị hán tử đối diện.
Có người hô lên: "Tốt lắm, nhặt binh khí của tiểu tặc tử này mau!"
Kỳ thật không cần nhắc