Lâm Tử Sơ nói: "Mới vừa rồi hẳn là hắn đã thả thứ gì đó lên người chúng ta, đáng chết, lẻ ra ta phải nghĩ đến sớm hơn."
Tu sĩ tu tiên có thể mượn sức mạnh của rất nhiều linh vật, đạt tới hiệu quả truy tung.
Lúc trước là Lâm Tử Sơ quá sơ ý, cho rằng vào chín khúc Bát Quan là có thể tránh được Tôn Như Uy.
Nhưng mà Tôn Như Uy tu vi Nguyên Anh, thủ đoạn bất phàm, kẻ hèn mượn vật tìm người, nơi nào có thể làm khó được hắn?
Trong đầu Lâm Tử Sơ nhanh chóng hiện lên khói mù, thẳng đến giờ phút này, mới biết chính mình thiển cận cỡ nào.
Tôn Như Uy thấy hai người bọn họ chạy dến vắt giò lên cổ, hừ nói: "Đường đường là Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, chẳng lẽ chỉ có thủ đoạn chạy trốn?"
Rồi sau đó cất cao giọng nói:
"Ta cho ngươi hai người một cơ hội, lập tức buông tay chịu trói, ta bảo đảm sẽ đối xử tử tế với các ngươi.
Tiểu Tiên chủ, ta chỉ lấy đi tiên cốt, sau đó sẽ dùng tiên đan trụ lại tính mạng của hắn.
Còn Lâm Tử Sơ, nếu ngươi ngoan ngoãn, thay ta hầu hạ tiên chủ chi tử, ta liền thu ngươi làm đồ đệ, truyền pháp thuật cho ngươi, như thế nào?"
Vừa nói, vừa thu hồi kim thằng, ngưng thần xem bóng dáng chạy trốn của Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ.
Tôn Như Uy âm thầm nóng vội, lo lắng Phượng Chiêu Minh tới rồi, muốn mau chóng đem Thiên Tình bắt sống.
Nhưng mà sau khi hắn nhìn thấy viêm chước hỏa lệnh, lại không dám tùy tiện hành động, chỉ sợ Thiên Tình còn có Bạch Lam tiên kiếm làm át chủ bài.
Nói tới tu luyện Nguyên Anh, tất cả các phương pháp đều giống nhau, như Tôn Như Uy tuy hay dùng thằng làm vũ khí nhưng pháp bảo cường đại thích hợp công kích cự ly xa, cũng tuyệt đối không thể thiếu.
Hắn cười lạnh một tiếng, lấy ra một thanh kiếm.
Kiếm này hình dạng kỳ quái, tưởng chừng như mỏng và nhẹ, nhưng thực tế lại nặng đến kỳ lạ, chuôi kiếm là một viên ngọn tròn trịa, lưu quang lấp lánh.
Chính là Thiên Viên bảo kiếm.
Kiếm này thích hợp chiến đấu cự ly xa, thân kiếm nặng không thể xác thực, hoàn toàn phụ thuộc vào tâm người cầm kiếm.
Khi thì nhẹ như hồng mao, khi thì trọng tựa ngàn quân.
Bảo kiếm càng nặng, phạm vi công kích càng ngắn.
Nếu nhát kiếm đi xuống, cho dù địch nhân có tránh thoát công kích của kiếm phong, cũng sẽ bị linh áp của tu sĩ Nguyên Anh làm ảnh hưởng.
Tay phải Tôn Như Uy giơ lên Thiên Viên bảo kiếm, hít một hơi thật sâu, hét lớn một tiếng, dùng sức chém về phía trước.
Kiếm quang màu trắng tấn công mãnh liệt.
Lâm Tử Sơ vội vàng đuổi kiếm trốn tránh, không bị chém trúng.
Thiên Tình huy động bạch lam tiên kiếm, ý đồ ngăn cản.
Nhưng mà một kích của tu sĩ Nguyên Anh không phải là nhẹ.
Chỉ nghe được xương tay phát ra tiếng kêu giòn vang đáng sợ đồng thời cánh tay phải của Thiên Tình đứt gãy.
Dư ba cường đại khiến hai người ngã trên mặt đất nhưng uy lực còn không ngừng lại.
Cánh tay Thiên Tình đau nhức, hắn rên một tiếng, vừa ngã xuống mặt đất, không thể khống chế mà tiếp tục lăn mấy vòng, sau đó đập thật mạnh vào vách đá trơn nhẵn của chín khúc Bát Quan
Lực đạo quá mạnh, chỉ nghe phanh một tiếng vang lớn, trên vách đá hiên ra vết nứt như mạng nhện.
Thiên Tình nôn ra một búng máu tươi, đầu váng mắt hoa, lại muốn nôn mửa.
Hoàn toàn không kịp phản ứng, thậm chí chưa bò dậy khỏi mặt đất, Thiên Tình đã bị Lâm Tử Sơ nắm lấy cổ tay trái nhanh chóng kéo về phía trước mấy mét.
Lâm Tử Sơ cũng bị linh áp của Tôn Như Uy chấn đến nội tạng xuất huyết.
Nhưng y dù sao cũng là tu sĩ Trúc Cơ, so với Thiên Tình còn tốt hơn rất nhiều.
Y cố nén đau đớn, nửa kéo nửa ôm, mượn phức tạp địa thế của chín khúc Bát Quan, cấp tốc chạy vội.
Lâm Tử Sơ thở dốc dồn dập, bỗng nhiên nghĩ đến chỗ mấu chốt, quay đầu hỏi Thiên Tình: "Ta trên người có gì không thích hợp sao?"
Thiên Tình hãy còn choáng váng, toàn thân không chỗ không đau.
Lỗ tai bị chấn động đến giờ vẫn còn ong ong, một hồi lâu mới hỏi: "Cái gì?"
"Tu sĩ Nguyên Anh này, ở trên người chúng ta thả đồ vật nào đó, bởi vậy mới có thể biết vị trí chúng ta." Lâm Tử Sơ nói: "Nếu có thể tìm ra sẽ có biện pháp khắc chế.
Nơi này địa thế phức tạp, nói không chừng có thể tránh ra hắn."
Thiên Tình sửng sốt, gật đầu, sau đó cẩn thận xác nhận.
Nhưng dưới tình thế cấp bách lại chạy gấp như vậy làm sao có thể phân biệt rõ ràng?
Tay phải Tôn Như Uy bấm tay niệm thần chú, tìm được chỗ hai người bọn họ.
Bởi vì lo lắng Thiên Tình liều chết phản kháng, hắn dừng bước không truy đuổi, nhưng cách hai người một đoạn cố định.
Sau đó đứng tại chỗ, hai tay lại giơ lên Thiên Viên bảo kiếm.
Lúc này đây, trọng lực càng nặng.
Quanh thân Tôn Như Uy linh áp bạo trướng, núi vỡ tan tành, bụi bay mù mịt.
Linh lực cường đại hình thành, giống như sương trắng từ từ lộ ra dưới da của hắn
Y phục hắn không gió mà lay, căng phồng lên, tựa muốn vỡ tan.
Đôi tay Tôn Như Uy nắm chặt Thiên Viên bảo kiếm, từ từ nâng nó lên, tựa như hắn không thể chịu nổi sức nặng của thanh kiếm có vẻ mỏng manh này.
Sau đó, lại chậm rãi chém xuống.
Trong phút chốc, một cổ linh áp thật lớn, đè xuống đỉnh đầu.
Đồng tử Lâm Tử Sơ chợt co lại, nói: "Cẩn thận!"
Thả người tiến lên, bổ nhào vào người Thiên Tình, dùng thân bảo vệ Thiên Tình.
Thiên Tình muốn xoay người, lại bị Lâm Tử Sơ gắt gao ngăn chặn, không thể động đậy.
Hắn rống to không , thanh âm dường như từ ngực phát ra.
Không ai có thể phát ra tiếng la lớn như vậy, tiếng la tâm như thế thương, tựa như giây tiếp theo sẽ đem lồng ngực chấn vỡ.
Một áp lực mạnh mẽ ập đến trên lưng, Lâm Tử Sơ kêu lên một tiếng đau đớn, không tự chủ được mà khuỵu xuống.
Ngay khi y cho rằng mình sẽ bị không khí cắt thành