"......"
"Đại khái là Cương Mão này có người cho ta," Thiên Tình nói: "Không biết Thiếu trang chủ có biết Cương Mão này thuộc về người nào không?"
Ngôn ngữ tuy rằng khách khí, nhưng vô hình lại mang theo một tia trào phúng, không hề có một chút thân mật, cũng không hề nửa điểm kính ý.
Thấy Lâm Tử Sơ không nói lời nào, Thiên Tình liếc mắt nhìn xuống, thúc giục hỏi: "Sao vậy, Thiếu trang chủ?"
Lâm Tử Sơ hoài nghi nhìn Thiên Tình, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng con ngươi dường như muốn bốc cháy, trong vô vàn hi vọng hiện lên một tia tuyệt vọng, y ngửa đầu nhìn thẳng vào Thiên Tình, ánh mắt trấn định lại ướt át, chưa đứng đủ loại tâm tình mâu thuẫn, phức tạp đan chéo vào nhau.
Ánh mắt kia khiến Thiên Tình khó hiểu, hắn truy vấn nói: "Lâm Tử Sơ?"
Thân thể Lâm Tử Sơ run lên, cúi đầu che dấu, sau đó hắng giọng, khàn khan nói: "......!Không dám."
"Không dám cái gì" Thiên Tình dừng một chút, nói: "Người khác nhắc tới Thiếu trang chủ đều bị oanh động, khen ngươi thiên nhân chi tư, chỉ sợ khen thiếu một câu sẽ biến chính mình thành kẻ có tội tội lỗi.
Thiếu trang chủ, Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, trời sinh sẵn lợi hại, chẳng lẻ tiếng người nói ngươi lại nghe không hiểu?"
Cả người Thiên Tình dựng thẳng lên, đi vài bước tới trước mặt Lâm Tử Sơ, hắn nhìn cằm y, lại quét đến đôi mắt, đối diện nói:
"Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có biết Cương Mão này là của ai không?"
Không lâu trước đây —— khi Thiên Tình đứng trước mặt Lâm Tử Sơ, so ra còn thấp hơn y một chút.
Nhưng mà hiện tại, đều đã là thiếu niên, khi hắn nhìn thẳng y, Lâm Tử Sơ thậm chí còn phải hơi ngước mắt lên, mới có thể nhìn thẳng hắn.
Hắn đã cao lên nhiều như vậy sao?
Hay là do lưng mình, do bi thương đến nổi không dám đứng thẳng?
Lâm Tử Sơ hít một hơi thật sâu, liếc mắt một cái nhìn Thiên Tình, sau đó cúi đầu, chắp tay nói: "......!Tại hạ không biết."
Thiên Tình hừ một tiếng, nói: "Nếu đã không biết, vậy thì quên đi.
Ta lại hỏi ngươi, vì sao không mang theo Sấu Hỉ mà chỉ mang duy nhất một mình ta đến Kình Thiên Chi Trụ?"
Lâm Tử Sơ hít vào một hơi, không nhìn vào mắt Thiên Tình, suy nghĩ trong chốc lát, hế sức bình tĩnh mà nói: "Là bởi vì, lúc trước tiểu công gia......!Ngẫu nhiên có tật đâu đầu, bệnh này thực sự......!Thực sự làm người ta không đành lòng."
Thiên Tình nghe vậy, biểu tình thoáng hòa hoãn, nói: "Lâm gia trang có tâm hiệp nghĩa, kể ra, ta quả thật ra phải hảo hảo cảm tạ ngươi một phen."
"Tiểu công gia không cần khách khí," Lâm Tử Sơ trầm giọng nói: "Tại hạ......!Tại hạ......"
Vốn định nói chút lời khách sáo, nhưng miệng Lâm Tử Sơ đầy chua xót, đến nổi không thể há mồm, y cắn chặt khớp hàm, hầu kết nâng lên hạ xuống liên tục, sau khi nói hai tiếng tại hạ , cũng không có thêm vế sau nữa.
Bất quá Thiên Tình hoàn toàn không quá để ý Lâm Tử Sơ muốn nói cái gì, hắn ân một tiếng, xoay người trở về mộc án, lực đạo ngón tay thực nhẹ mà bóp lấy kia thanh ngọc đã cháy đen kia.
Thiên Tình tiếp tục hỏi Lâm Tử Sơ:
"Ta ở Lâm gia trang, có giao tình tốt với người nào không?"
Lâm Tử Sơ chậm rãi nói: "Tiểu công gia, sao dò hỏi việc này?"
Thiên Tình do dự trong chốc lát, biểu tình hơi mang mê mang, nói: "Ta giống như đã quên cái gì đó.
Cái gì cũng đã quên hết, nhưng còn nhớ rõ,......!Ta thực ái mộ một người."
Cả người Lâm Tử Sơ chấn động, bỗng dưng ngẩng đầu, nóng bỏng mà nhìn Thiên Tình.
Thiên Tình đưa lưng về phía Lâm Tử Sơ, chống cằm nhìn hòn đá trong tay, giống như rơi vào trầm tư.
Hai mắt Lâm Tử Sơ sáng ngời, chăm chú nhìn theo bóng dáng của Thiên Tình, nén giọng hỏi: "Quả nhiên Tiểu công gia là vì bị thương, mới quên sự tình?"
Thiên Tình không vui nói: "Là ta đang hỏi ngươi, như thế nào lại biến thành ngươi hỏi ta rồi?"
Lâm Tử Sơ khép đôi mắt lại lần nữa mở ra, gằn từng chữ một nói: "Tại hạ không biết."
"Hay là có người ái mộ ta?"
"......!Cũng không biết."
Thiên Tình tựa hồ không còn trông cậy được y có thể nói ra cái gì hữu ích, gật đầu, nói: "Vậy ngươi đi xuống đi."
Trong nháy mắt, Lâm Tử Sơ có một loại xúc động, một thứ cảm xúc không màng tất cả, chỉ muốn gắt gao ôm lấy Thiên Tình.
Y nhìn bóng lưng của Thiên Tình, thậm chí còn tiến lên vài bước, mắt thấy liền phải đem hắn ôm vào trong lòng ngực.
Nhưng mà Sương Diệp đã giơ tay một ra ngăn cản, ngăn Lâm Tử Sơ lại, không cảm xúc, nói: "Lâm Tử Sơ, đi theo ta."
Lâm Tử Sơ như mới bừng tỉnh từ trong giấc mộng, y cúi đầu nhìn tay Sương Diệp, lại nhìn Thiên Tình.
Lúc này, Thiên Tình quay đầu, nhìn mặt Lâm Tử Sơ, hắn nhíu mày, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Tử Sơ há mồm muốn nói, rồi lại không biết phải nói cái gì.
Nên nói như thế nào đây?
Sở dĩ thân thể ngươi bị trọng thương, cận kề cái chết, là bởi vì trong tình huống nguy cấp đã xả thân bảo vệ ta.
Nhưng linh lực của ta đang bạo trướng, không quá mấy ngày nữa mạch điểm cũng sẽ dịch chuyển đến đỉnh đầu theo tư chất tăng lên, cũng không còn sống được bao lâu nữa hay sao?
Thiên Tình hắn......!làm sao có thể chịu đựng được đây?
Hốc mắt Lâm Tử Sơ nóng lên, khi cúi đầu có vào giọt lệ đã muốn rơi xuống, y e sợ bản thân sẽ khống chế, vội vàng xoay người sang chỗ khác.
Thiên Tình nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, hướng về bóng dáng Lâm Tử Sơ nói: "Thiếu trang chủ, ngươi tới Kình Thiên Chi Trụ, chính là vì bái nhập tiên tông trở thành môn hạ? Một khi đã như vậy, sao không lưu tại Chính Dương Tiên Tông, ta có thể tiến cử ngươi."
Lâm Tử Sơ bình tĩnh một chút, nói:
"Đa tạ ý tốt của tiểu công gia.
Chỉ là tại hạ......!Đã có tính toán khác.
Đúng rồi, còn chưa chúc mừng tiểu công gia bình an trở về Chính Dương Tiên Tông.
Lúc trước......!Ở chín khúc Bát Quan, có một tu sĩ tên là Mộc Môn Thất, không biết tiểu công gia có còn nhớ rõ hay không?"
Thiên Tình nhướng mày hỏi: "Sao vậy?"
"Hắn ngày đêm tự trách, hiện giờ quỳ ở cửa Đông của Kình Thiên Chi Trụ, mong một ngày nào đó có thể được ngươi khoan thứ."
Thiên Tình cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve hòn đá trên mộc án, "Ừ" một tiếng.
Sau hai câu hỏi thăm dò, nghe được ngữ điệu của Thiên Tình, Lâm Tử Sơ đã phát hiện.
Thiên Tình tựa hồ chỉ mất đi duy nhất đoạn độc ký ức có quan hệ với mình.
Thí dụ như nội đấu ở Ủy Lăng các của hai người, kết bái; lại ví dụ như tình cảnh nương tựa lẫn nhau để có thể sống sót đến Kình Thiên Chi Trụ, cả chuyện thề ước ở chín khúc Bát Quan .
Hắn đều đã quên hết......!
Chỉ nhớ rõ thứ hư vô về Lâm Tử Sơ, cái gì mà vang danh thiên hạ, làm Thiên Tình hâm mộ nhưng phần nhiều lại là chán ghét y.
......!Nói không chừng để hắn quên đi mình, mọi thứ quay trở về vạch xuất phát, cũng là một chuyện tốt.
Lâm Tử Sơ nhịn không được quay đầu lại nhìn Thiên Tình một cái, cánh tay y run rẩy, ánh mắt thâm thúy, hít một hơi thật sâu nói: "Tiểu công gia, cáo từ.
Tại hạ có một đồ vật, không tính trân quý, nhưng vẫn muốn tặng cho ngươi, có thể chứ?"
Thiên Tình bị Lâm Tử Sơ nhìn đến sửng sốt một chút.
Ánh mắt của người này......!Như thế nào......!Như thế nào lại......!
Bị người khác nhìn bằng ánh mắt như vậy, Thiên Tình cầm lòng không đậu gật đầu.
Lâm Tử Sơ vòng qua Sương Diệp, đưa tay phải vào trong ống tay áo, yên lặng mò mẫm.
Sương Diệp biểu tình đề phòng, nhìn chằm chằm Lâm Tử Sơ, e sợ y lòng mang ý xấu.
Vì vậy Sương Diệp duỗi chân phải ra trước, thời khắc chuẩn bị che ở trước người Thiên Tình.
Nhưng mà sau khi Lâm Tử Sơ tìm trong chốc lát, tay từ trong tay áo móc ra một quả bạch đào.
Quả đào to cỡ nắm tay, lại không giống những quả đào bình thường có màu phấn hồng, ngược lại là toàn thân thuần trắng, tản ra hàn ý với mùi hương thanh thoát.
Nhìn qua liền biết không phải mỹ vị gì, hơn nữa còn quá nhỏ.
Thiên Tình tiếp nhận nói lời cảm tạ, tùy tay đặt trên mộc án, cũng không thèm nhìn thêm một chút.
Lâm Tử Sơ mỉm cười nói: "Tại hạ......!Ta có thể gặp