Yết hầu nơi hiểm yếu của là Lâm Tử Sơ.
Sở dĩ y không động thủ với Thiên Tình, một: thấy hắn là một phàm nhân, lượng sức hắn không có khả năng làm y bị thương.
Hai là trên người Thiên Tình chẳng có lấy một tia sát ý.
Nếu không Lâm Tử Sơ chắc chắn sẽ đá hắn bay ra ngoài làm cho hắn hối hận vì dám đột nhập nơi này.
.
== .
or g ==
Sau lại thấy một loạt động tác lưu loát của Thiên Tình không giống nô bộc bình thường thì càng tin tưởng hắn không biết nơi này là Ủy Lăng các càng không có khả năng biết mình là Lâm Tử Sơ.
Y mãi nghĩ đến thân phận Thiên Tình.
Lại nói Thiên Tình chưa ép hỏi được người tiến vào phòng tột cùng là ai, liền không thể chịu đựng mà ngã xuống đất.
Lúc này có hối hận vì đã nhảy từ trên xà nhà xuống cũng vô ích, bởi dù Thiên Tình tìm được nơi ẩn nấp cũng không có cách ngăn chặn chính mình đau đớn kêu thành tiếng.
Thiên Tình nằm ngửa trên mặt đất, chỉ cảm thấy ngực lạnh như bị băng ghim vào, dù đã kiệt sức nhẫn nại rên rỉ nhưng hô hấp càng thêm nặng nề.
Thiên Tình miễn cưỡng mở to mắt, thấy người bước vào phòng chính là bạch y thiếu niên vẫn lạnh lùng đứng bên kia chưa từng nhúc nhích.
Đáng lẻ A Mao nghe lời Thiên Tình dặn dò đã ẩn mình lúc này lại không màng tất cả vọt lên trước ngực hắn, thành ra trên ngực Thiên Tình có một nhóm lông đen lăn qua lăn lại, gấp đến độ toàn thân đều run rẩy.
Lâm Tử Sơ nhìn thấy A Mao, trong lòng di một tiếng, y cúi người ngồi xổm bên cạnh Thiên Tình, tay phải hướng về phía hắn nhưng không phải để tìm hiểu Thiên Tình sống chết ra sao mà là muốn bắt A Mao.
A Mao đang cực kỳ lo lắng chủ nhân bất ngờ bị người ta bắt lấy khiến tính tình hung ác bạo khởi, ngang nhiên quay đầu cắn vào ngón tay đang hướng tới của Lâm Tử Sơ.
Đầu Thiên Tình tuy rằng đau muốn nứt ra, nhưng tầm mắt vẫn còn rõ ràng, hắn ôm đầu, vội la lên: "A Mao."
Con nhện liền ngừng tấn công, vặn vẹo thân hình giãy giụa.
Lâm Tử Sơ thấy nó nghe hiểu tiếng người thì càng thêm tò mò, y lập tức đem con nhện nâng lên, cẩn thận xem xét, quả thực ở miệng con nhện có dấu vết của dòng linh lực.
Dù chỉ là dòng linh khí mỏng manh như lỗ kim khó có dễ dàng nhận ra.
Lâm Tử Sơ nhìn chốc lát, đem hắc nhện thả lại trên ngực Thiên Tình.
Vừa lúc cơ đau đã giảm, Thiên Tình mở to mắt nhìn thấy bạch y thiếu niên tuổi tác so với mình cũng chả lớn hơn là bao kia chợt thấy lo lắng trong lòng giảm xuống một nửa.
Thiên Tình vừa mới đau đến gân xanh nổi lên, lúc này cố hít thở sâu, nghiêng tai lắng nghe, hỏi: "Người bên ngoài sẽ không tiến vào?"
Lâm Tử Sơ thấy hắn đang nói chuyện với mình thì dừng một chút, xua tay ý bảo sẽ không.
"Ngươi sợ ta sao?"
Lâm Tử Sơ lại khoát tay.
"Vậy thì tốt." Thiên Tình nhanh chóng mở ra đai lưng của mình, nói: "Ngươi tới trói tay chân của ta."
"......" Lâm Tử Sơ trầm mặc không nói
Sau năm nhịp thở đau đớn lại như thủy triều tiếp tục đánh úp, Thiên Tình thúc giục: "Nhanh lên, ta không nhịn được nữa."
Nói xong, đầu tiên hắn cởi bỏ thắt lưng, lại dùng buộc tóc quấn chặt miệng mình lại.
Lâm Tử Sơ thấy hắn đau đến sắc mặt trắng bệch cũng không chần chừ thêm, nhanh chóng dùng thắt lưng kia cột chặt tứ chi của Thiên Tình.
Trong căn phòng rộng lớn, âm thanh mà Thiên Tình tận lực đè thấp vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Hắn cắn chặt khớp hàm đến mức cắn trúng lưỡi, máu từ trong miệng chảy ra nhuộm đỏ một mảng trên dảy cột tóc lụa trắng.
Mặc dù vậy, thanh âm từ trong cổ họng hắn vẫn không ngừng thoát ra.
Lâm Tử Sơ ngồi xổm một bên lạnh nhạt nhìn một màn trước mặt, y thấy Thiên Tình sắc mặt tái mét, hiển nhiên đau đến khó có thể nhẫn nại nổi.
Lâm Tử Sơ do dự một chút, mở miệng, thanh âm ho không ngừng vang lên:
"Ngươi......!Khụ khụ, đây là kinh mạch khụ......!Bị hao tổn?"
Thiên Tình đau đến phát điên, nhưng tứ chi bị cột chặt mới miễn cưỡng ngăn chặn ý định tự sát của hắn làm còn nghe ra Lâm Tử Sơ đang nói cái gì?
Lâm Tử Sơ cũng không chờ Thiên Tình trả lời, y để tay trái sau ót Thiên Tình đỡ hắn từ trên mặt đất ngồi dậy.
Tay phải di chuyển từ ngực xuống bụng, điểm vào huyệt vị của Thiên Tình.
Nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy cái gì, Lâm Tử Sơ di một tiếng đang muốn thăm dò một lần nữa nhưng ý định này liền phải từ bỏ.
Bàn tay trái chạm vào gáy Thiên Tình dần trở nên nóng rực thậm chí còn có một mảng mồ hôi.
Nhiệt độ này làm Lâm Tử Sơ sửng sốt.
Có rất ít người biết được thể chất Lâm Tử Sơ thiên phú trác tuyệt là Hàn Long Ngọa Tuyết Thể khó tìm.
(Hàn Long Ngọa Tuyết Thể: tựa như cơ thể một con rồng mang nặng hàn khí vì quanh năm ẩn mình nơi băng tuyết)
Nơi này có bốn châu
Phía đông có Lôi Châu đảo, phía tây có Trịnh Vũ châu, phía nam có đảo Ngũ Châu Tân Cương, phía bắc có Bắc Ngư Thái Trung châu.
Trong số đó, Trịnh Vũ Châu mang hình dáng một con rồng nên lấy thần thú long làm linh vật, vì vậy mà nơi đây so với các châu còn lại càng thêm khác biệt.
Hàn Long Ngọa Tuyết Thể so với những thể chất truyền kỳ khác không giống nhau bởi nó cực kỳ hiếm thấy, người sở hữu thiên tư trác tuyệt càng có tài năng xuất chúng hơn cả tu sĩ thượng đẳng.
Những tu sĩ mang trong mình thể chất truyền kỳ không chỉ có tư chất thượng thừa mà còn có thể tu luyện công pháp mang đặc tính trùng với thể chất của mình, từ đó khổ luyện một nửa đã được lợi gấp đôi làm cho người ta hâm mộ không thôi.
Lâm Tử Sơ mang trong mình Hàn Long Ngọa Tuyết Thể chính là hàn thể.
Khi chưa khai mạch, giữa hè cũng sẽ không cảm thấy nóng bức.
Nhưng từ khi khai mạch rồi tu hành cho đến nay đã sớm quên ấm áp rốt cuộc là cảm giác gì.
Như thế nào lúc này chạm vào cổ Thiên Tình lại nóng đến lợi hại như vậy?
Con nhện được gọi là A Mao con nhện đang đứng một bên nhảy nhót, chợt thấy Lâm Tử Sơ muốn đem Thiên Tình đi vào gian trong.
Nó sốt ruột, nhảy lên người Thiên Tình đi theo.
Phía trong Ủy Lăng các lại là một phong cảnh khác.
Không gian phòng rất lớn, ngoại trừ giường đá, bàn gỗ, tủ sách còn lại rất ít đồ đạc.
Lâm Tử Sơ bước nhanh đến giường đá, mở ra tấm chăn trải giường, trước mắt liền hiện lên một tia sáng xanh nhạt.
Thì ra trên giường đá được bao trùm một tầng màu lam của băng, chỉ cần xốc khăn trải giường lên liền có thấy ánh huỳnh quang ấy.
Khối băng phảng phất tỏa ra hàn khí, lại không bởi vì cái nóng của mùa hè mà bị hòa tan.
Giữa khối băng có một khoảng rỗng, bên trong lại có một quả cầu lửa màu xanh lục đang cháy.
Đây là băng lấy từ tiên đài có khắc hỏa Băng Tâm.
Lâm Tử Sơ đem Thiên Tình đặt lên giường, cởi dây trói miệng hắn ra, ho khan hỏi: "Ngươi đau chỗ nào?"
Thiên Tình chỉ thấy phía sau lưng chợt lạnh, mặc dù đầu đau muốn