Một trận dồn dập đau đớn, tiếng thở dốc vang lên, tiếng nước ướt át dần dừng lại, mành trướng run rẩy cũng đã lặng yên.
Phượng Chiêu Minh y phục không loạn, sau khi hơi sửa sang lại, một tay chống giường, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Bách Nhẫn tông chủ ngừng thở, tầm mắt mắt dịch chuyển, xem bóng dáng Phượng Chiêu Minh, mở miệng nói:
"Ngươi......"
Thanh âm khàn khàn, còn có chỗ che giấu sự ôn nhu sâu thẳm.
Bách Nhẫn tông chủ dừng một chút, ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Ta chỉ muốn lưu lại tiên quân cùng ngắm trăng, chỉ là hiện tại thời gian còn sớm, không bằng......"
Lời còn chưa dứt, Phượng Chiêu Minh đưa lưng về phía Bách Nhẫn tông chủ, không chút lưu tình ngắt lời: "Không cần."
Lửa giận trong mắt Bách Nhẫn tông chủ dần dâng lên.
"Thỉnh tông chủ ban huyết." Phượng Chiêu Minh đạm thanh nói.
Bách Nhẫn tông chủ ngậm miệng không nói, dường như đã nhẫn nại đến tức giận ngập trời.
Phải biết, Phượng Chiêu Minh tu vi đã đến hóa thần, tu sĩ ở giai đoạn này, thời gian giao hợp cực dài, tựa như bế quan, động một chút liền có thể từ trăm ngày trở lên.
Nhưng mà vừa rồi Phượng Chiêu Minh chỉ làm trong khoảng thời gian ngắn như thế, còn cưỡng chế không cho linh lực bên trong lưu động, tự biến mình trở thành phàm nhân mà khinh bạc trên người Bách Nhẫn tông chủ.
Chưa nói đến quá thô bạo, càng không hiểu phong tình.
Nếu vừa rồi Bách Nhẫn tông chủ lòng mang tia xấu xa, chỉ cần trên giường nhẹ thở linh lực, liền có thể dễ dàng bắt giữ Phượng Chiêu Minh.
......!Vậy mà hắn còn không biết tốt xấu!
Đôi mắt vô thần của Bách Nhẫn tông chủ nheo lại, lộ ra bộ dáng hung ác.
Tu sĩ Hóa thần giận dữ, cảm xúc ảnh hưởng không phải nhỏ.
Trong phút chốc, bàn ghế vô cớ run rẩy, va chạm vào nhau, phát ra những tiếng đập dữ dội.
Tiên hoa linh thảo chung quanh do có linh lực hủy diệt vờn quanh dần dần bị phá hủy.
Trên bàn đặt hai chén trà, có một cái không chịu nổi áp lực, vỡ vụn ra, răng rắc vang lên một tiếng thanh thúy.
Các đệ tử bảo vệ ngoài tông mồ hôi ướt đẫm, không khỏi thở hổn hển.
Chỉ nghe trong phòng, Bách Nhẫn tông chủ âm dương quái đả mà nói:
"......!Tiên quân hà tất phải sốt ruột như thế."
Phượng Chiêu Minh khoanh tay đưa lưng về phía Bách Nhẫn tông chủ, với việc đối phương thả ra thần thức bức người lại giả vờ như vô tri vô giác, nói: "Bổn quân trên vai còn có trọng vụ cấp bách."
"Tốt, ha ha, rất tốt." Bách Nhẫn tông chủ cười lạnh hai tiếng, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, ôn nhu nói: "Phượng Tiên Quân, ngươi chủ tu chiến ý, phụ tu là đại đạo thời gian, tất nhiên biết được chỗ tốt của đại đạo thời gian."
"......"
Bách Nhẫn tông chủ đổi chủ đề thật nhanh, nói: " Thời gian đại đạo này, nếu vận dụng thích đáng có thể đoán trước tương lai giúp tu sĩ gặp dữ hóa lành, tăng thêm cơ duyên.
Với phàm nhân mà nói, tiền tài tài phú, dễ như trở bàn tay.
Mà từ khi đại đạo thời gian phát triển đến nay, nguyên nhân khiến chúng tu sĩ ham muốn đến vậy căn cũng vì khi luyện được đến đỉnh cao của nó thì có thể......!kéo dài thọ mệnh."
"......"
"Tu sĩ tu đạo, không phải là vì nghịch thiên giành mạng sống.
Thọ mệnh, số phận đều muốn sánh ngang với trời đất hay sao." Bách Nhẫn tông chủ âm trầm mà nói: "Phượng Tiên Quân, bản tôn bỗng nhiên cảm thấy, tinh huyết quá mức quý giá, không tiện giao cho ngươi.
Không bằng đổi thành vật khác, chỉ cần ngươi muốn, bản tôn đều có thể thỏa mãn......"
Phượng Chiêu Minh chợt quay đầu, hai mắt tức giận, sắc bén dị thường.
Hắn xoay người, nhìn về phía Bách Nhẫn tông chủ, hỏi:
"Lời nói của tông chủ, là muốn bội ước?"
Bách Nhẫn tông chủ hừ một tiếng, chống tay từ trên giường ngồi dậy.
Bên hông đau xót, hắn khẽ nhíu mày, dựa sát về phía sau.
Lại nâng lên tay, những nơi lòng bàn tay đi qua, y phục lập tức khôi phục sạch sẽ, mái tóc tán loạn cũng một lần nữa được vấn lên.
Bách Nhẫn tông chủ chậm rãi nói: "Bản tôn muốn bội ước, thì sao?"
Bỗng nhiên, trong điện ong! hanh âm kéo dài, linh lực uy nghiêm gào thét mà đến, du tẩu khắp điện.
Linh áp bạo loạn.
Phượng Chiêu Minh nói: "Một khi đã như vậy, thứ cho bổn quân vô lễ."
"Ngươi còn có thể dùng vũ lực sao?" Bách Nhẫn tông chủ thình lình từ trên giường đứng lên, trước mặt lam quang đại thịnh.
Trong điện linh lực đột nhiên nổi lên.
Liền thấy một trường kiếm màu xanh ngọc, xuất hiện trước mặt Bách Nhẫn tông chủ, thân kiếm rung động, khí thế hùng hồn.
Chuôi kiếm khắc vô số đồ án phức tạp, cực kỳ khó hiểu.
Liếc mắt một cái nhìn qua, cũng khiến người ta đau đầu hoa mắt, chỉ cảm thấy thanh kiếm này dường như đến từ thời viễn cổ, thanh chấn nhân tâm.
Cho dù là người có tu vi nông cạn, cũng có thể nhìn ra, đồ án quỷ dị như thế này, hơn phân nửa cùng đại đạo thời gian có quan hệ, mới có thể xoay chuyển thời không, khiến người nhìn thanh kiếm này, liền dâng lên cảm giác thán phục.
Kiếm này, đúng là kỳ kiếm xếp hàng đệ tứ tiên kiếm "Bách Nhẫn".
Trong đông đảo tiên kiếm, thanh kiếm này có vài năng lực đặc thù.
Bách Nhẫn tiên kiếm có lưỡi dao sắc bén, thân kiếm rất mỏng lại gây ra vết thương rất đau.
Lúc trước, khi Tôn Như Uy từng học trộm chiêu thức đầu tiên cuả Quang Âm Tư Thức - dù gặp lại cũng chẳng nhận ra , bị Bách Nhẫn tông chủ phát hiện.
Bách Nhẫn tông chủ dùng kiếm cắt từng mảnh thịt của Tôn Như Uy, đối với tu sĩ mà nói, đó cũng chưa tính là khổ hình gì.
Nhưng mà với Bách Nhẫn tiên kiếm, liền làm hắn đau đớn khó nhịn, đến tận sau này, tính cách đại biến, độc ác âm trầm.
Bởi vì Bách Nhẫn tông chủ biết được Phượng Chiêu Minh lợi hại, cho nên ngay từ đầu, liền lấy ra Bách Nhẫn tiên kiếm, hiển nhiên cực kỳ phòng bị.
Phượng Chiêu Minh thoáng cúi đầu, nhìn quét qua Bách Nhẫn tiên kiếm, biểu tình bất động.
Sau đó, tay hắn mở ra thành chưởng, năm ngón tay khép lại, lòng bàn tay nhắm ngay Bách Nhẫn tông chủ, lạnh nhạt khai ngôn hai chữ:
"Trấn Tà."
Tiếp theo nháy mắt, lấy cung điện làm ranh giới, một ngọn lửa cuồng nộ, bay lên bầu trời.
Bách Nhẫn tông chủ chỉ cảm thấy yết hầu dường như bị ai đó cố trụ, hô hấp không thuận.
Sau đó rất nhanh, thần thức mà hắn bắn ra bốn phía liền bị chặn.
Bách Nhẫn tông chủ mắt mù đã lâu, toàn dùng thần thức làm vật thăm dò.
Hắn vừa sợ hãi lại vừa tức giận, sau khi hít thở sâu, hắn thực mau bình tĩnh, ngưng thần ứng phó.
......!Trấn Tà!
Chiêu này, chính là một trong những tiên thuật được hình thành khi Phượng Chiêu Minh khoanh chân ngồi trên đỉnh núi Trấn Uế, nhìn về phía Nhương Tà Các đột phá tu vi hóa thần.
Đơn giản mà nói, tác dụng