Huyền Anh Tiên Tôn lạnh lùng nhìn Lâm Tử Sơ.
Thiện Từ Tán Nhân thấp giọng nói: “Tiên Tôn…… Tử Sơ y……”
“Không cần nói nhiều.” Huyền Anh Tiên Tôn oán hận mà phất tay áo, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía mọi người, lớn tiếng nói: “Bản tôn đã mệt, không tiện tiếp đãi, mong các ngươi nhanh chóng rời đi.”
Đuổi người rõ ràng không chút lưu tình như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Huyền Anh Tiên Tôn mới có thể làm được.
Lâm Tử Sơ nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía Thiên Tình.
Thiên Tình kỳ quái nhìn Lâm Tử Sơ, mở miệng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói được cái gì.
Lâm Tử Sơ cùng Bội Nhi muốn ở lại Chính Dương Tiên Tông tu tập một thời gian, nhưng Thiện Từ Tán Nhân thì không cần lưu lại.
Đợi khi mọi người ra khỏi Huyền Anh Tiên Điện, đi thẳng đến chính cửa phía đông, tiễn Thiện Từ Tán Nhân.
Chờ đến khi thân ảnh Thiện Từ Tán Nhân biến mất, mấy người mới trở về tiên tông.
Thiên Tình không để ý, bị bỏ lại phía sau.
Hắn trên dưới đánh giá bóng dáng Lâm Tử Sơ một hồi lâu, hắn mới hướng Lâm Tử Sơ nói: “Này.”
Lâm Tử Sơ đi trước dừng lại.
“Ngươi vừa tới Chính Dương Tiên Tông, đã bị Huyền Anh Tiên Tôn ghi thù,” Thiên Tình nói: " Tiên Tôn này tính tình cổ quái, lại thích ghi thù —— ngươi có sợ không?”
Nói xong, Thiên Tình tiến lên vài bước, đứng sóng vai cùng đối phương.
Lông mày khẽ nhếch, thần thái hiên ngang mà nhìn Lâm Tử Sơ.
Trái tim Lâm Tử Sơ kinh hỉ, trong nhất thời chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn vào mắt Thiên Tình, đến một câu cũng không thể thốt ra.
Bội Nhi đứng ở một bên Bội Nhi nói: “Thiên Tình ca ca, sao ngươi có thể nói như vậy? Lâm sư huynh vì ngươi, nên mới chọc giận Huyền Anh Tiên Tôn a.”
“Ta cần y giúp sao?” Thiên Tình không khỏi thẹn quá thành giận, chỉ tay vào Bội Nhi nói: “Không cần làm phiền y, ta cũng có thể nhẹ nhàng đối phó, ngươi thì biết cái gì.”
Bội Nhi nói: “Nhưng sư huynh ta……”
“Được rồi,” Lâm Tử Sơ hít vào một hơi, nâng lên tay ý bảo Bội Nhi im lặng, từ đầu đến cuối tầm mắt của y chưa từng rời khỏi Thiên Tình, Lâm Tử Sơ nói: “Tử Sơ không biết ngươi có biện pháp hộ thân, đường đột kích động Tiểu Tiên Chủ.
Chỉ là ta vừa thấy Huyền Anh Tiên Tôn nắm lấy tay ngươi…… Nhìn ngươi nhíu mày…… Không biết vì sao lại chẳng thể khống chế được.
Thật sự xin lỗi ngươi.”
“……”
Bởi vì thái độ thành khẩn và ánh mắt chân thành của Lâm Tử Sơ, Thiên Tình bỗng có chút ngượng ngùng.
Đại khái là trước khi gặp Lâm Tử Sơ, Thiên Tình đã nghe qua quá nhiều lời đồn đại về Thiếu trang chủ, theo bản năng chỉ cảm thấy, gia hoả này hẳn kẻ không gần nhân tình, cuồng vọng kiêu ngạo.
Ai ngờ hoàn toàn không phải như vậy?
Thiên Tình ngượng ngùng nói: “…… Cũng không có gì.
Chỉ là ngày sau nếu ngươi bị Huyền Anh Tiên Tôn làm khó, có thể lập tức tìm ta giúp đỡ.”
Lâm Tử Sơ cười nhạt đến mức không thể thấy được, nói: “Vậy tất cả đều dựa vào Tiểu Tiên Chủ.”
Thiên Tình ha ha cười một tiếng, đôi tay nâng lên, gối sau đầu, vừa đi vừa nói chuyện: “Con người ngươi quả thật không tồi a.”
Hầu kết Lâm Tử Sơ lăn lên lộn xuống, khiến y nuốt ực một cái.
Đầu y nhìn xuống đất, trong cổ họng vọt lên nổi niềm chua xót, khiến y không thể nói nên lời.
Y chỉ nhẹ nhàng, dường như là nói cho chính mình nghe:
“Ta…… Chỉ đối như thế với ngươi.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói,” Lâm Tử Sơ nói: “Từ ngày mai, ta sẽ cùng hạch tâm đệ tử của Chính Dương Tiên Tông tu hành.
Sáng mai Bạch Tàng Tiên Tôn sẽ giảng dạy nhưng ta lại không biết đường.
Có thể phiền Tiểu Tiên Chủ, khi đi học mang theo ta được không?”
Thiên Tình khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh liền gật đầu, nói: “Ta biết rồi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiên Tình quả nhiên từ Vọng Tình phong xuống núi, đi tìm Lâm Tử Sơ.
Không phải đệ tử này cũng đều có tư cách vào ở trong một đỉnh núi.
Đại đa số hạch tâm đệ tử, đều là ở tại Học Tẩm phong của tiên tông, bọn họ phải tự mình khai ra một sơn động.
Tuy Lâm Tử Sơ không tính là đệ tử của Chính Dương Tiên Tông, nhưng trên danh nghĩa vẫn là đệ tử của Huyền Anh Tiên Tôn, bởi vậy có thể hưởng thụ đãi ngộ như các đệ tử bình thường.
Thiên Tình đứng ở dưới chân núi, hai ngón tay phải vòng lại, đặt vào trong miệng, thanh âm huýt sáo vang lên.
Trong rừng cây, lập tức truyền đến tạp âm sột soạt, không bao lâu, có một cái đầu tròn, từ trìn bụi cỏ chui ra.
Có một con viên hầu cao bằng hai người, sau lưng có viền lông màu đen xuất hiện, khi nó nhìn thấy Thiên Tình, cặp mắt lộ ra sự vui sướng, dùng cả bốn trảo chạy tới.
Viên hầu nhìn qua cũng không khác với những con viên hầu bình thường là bao, nhưng mà bốn trảo lại cực kỳ sắc bén tựa như đao, khi chạy vội, lưu lại rất nhiều dấu vết sâu trên mặt đất.
Khi chạy đến rất gần, viên hầu này lại không trực tiếp bổ nhào vào Thiên Tình mà sợ hãi ngừng lại tại chỗ.
Đôi mắt đen bóng vừa sợ hãi vừa trông mong mà nhìn vào A Mao đang ngồi xổm trên vai Thiên Tình.
A Mao hướng viên hầu há mồm, lộ ra răng nanh uy hiếp.
Hai tay viên hầu ôm đầu, liên tục quỳ lạy A Mao.
A Mao lúc này mới vừa lòng, ở chạy tới chạy lui trên vai Thiên Tình.
“Tiểu Mi,” chờ A Mao yên tĩnh lại, Thiên Tình mới tiến lên một bước, ngồi ở trên lưng viên hầu, hắn sờ cái đầu của nó, nói: “Hôm nay không đến Tọa Vong Phong, ngươi đưa ta đến Học Tẩm phong đón một người.”
Nó hình thể cực lớn, lại bị gọi là ‘ tiểu mi ’ hắc viên hầu chi chi hai tiếng, sử dụng cả bốn trảo, chạy