"Cốc cốc cốc!"
Liên tiếp có tiếng gõ cửa đem Thiên Tình từ trong mộng đánh thức.
Hắn mở mắt ra, tinh thần còn có chút hoảng hốt, sửng sốt nửa ngày mới từ trên giường bò xuống, hớt hải mặc quần áo, hỏi: "Người nào?"
"Thiên Tình công tử, thời điểm không còn sớm nữa, nô tỳ hầu hạ người mặc quần áo và dùng bữa sáng."
"Hảo, ngươi tiến vào đi."
Đại khái là do Thiên Tình thức dậy trễ nên nam nô dẫn hắn đi phòng ăn thấp giọng oán giận:
"Tại sao gõ cửa mà công tử không đáp lại.
Ngươi lại không trả lời, khiến tiểu nhân liền phải gọi người đến."
Thiên Tình nói: "Lần sau, nếu ngươi kêu mà ta không tỉnh, dứt khoát không cần gọi, trực tiếp lấy mấy cái bánh nướng đem về."
"Hôm nay thật sự là quá muộn, đã qua thời điểm ăn sáng, giờ ta mà tự đi lấy, đầu bếp lại tưởng ta có ý khác nên mới gọi ngươi tới, nếu không sẽ bị hiểu lầm thành bỏ đói công tử a." Nam nô nói, "Hay ngươi nói cho ta ngày mai muốn ăn gì, vậy thì sáng sớm mai ta liền giữ lại một phần cho ngươi rồi mới tới trước cửa gọi được không?"
"Hiện tại còn không biết ở đây có vật gì ngon, thôi cứ đi xem đã."
"Hả?" Nam nô nhặt quần áo Thiên Tình vừa thay lên, cả kinh nói, "Công tử, sao quần áo lại ướt như vậy? Ngươi......!Ngươi gặp mưa, chẳng lẽ đêm qua ngươi ra khỏi phòng?"
Thiên Tình trong lòng biết phủ nhận cũng vô ích, dứt khoát nói: "Thì sao? Ai kêu ngươi xem ta như phạm nhân mà canh giữ, muốn giới hạn phạm vi hoạt động của ta.
Nên ta phải đi ra ngoài thay đổi không khí, không được à?"
Nam nô cố nặn ra nụ cười, nghĩ thầm dù sao hắn chuồn ra rồi bây giờ trách cứ cũng vô dụng.
Huống chi bản thân cũng chẳng biết hắn có gây ra họa gì hay không? Đành nói: "Ở trên phân phó cái gì thì bọn ta cũng phải làm theo, cầu xin ngài đừng làm khó dễ a!"
Thiên Tình cười nói: "Ngươi ngoan ngoãn, ta tự nhiên sẽ làm khó làm dễ ngươi."
Vừa nói vừa giơ tay lên cao, duỗi thẳng cơ thể.
Hôm qua bệnh cũ đột phát, lại đánh một trận kiệt sức cùng bạch y nhân kia, lúc này toàn thân hắn không chỗ nào không mỏi, không chỗ nào không đau.
Vậy mà Thiên Tình làm như không có chuyện gì, giãn cả người ra sau, rồi lại quay đầu nhìn xung quanh.
Phòng ăn phía đông Lâm gia trang không lớn, tuy thường có khói bốc lên nhưng bên trong sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Mười mấy đầu bếp bộ vạm vỡ đang cật lực rửa nồi và chén, hiển nhiên đã qua thời điểm dùng bữa.
Bởi vậy Thiên Tình muốn ăn sáng thì phải làm phiền đầu bếp, hắn đang định gọi món, chợt nghe phía trên có người kêu:
"Thiên Tình."
Thiên Tình vừa ngẩng đầu liền thấy, liền thấy Sấu Hỉ cúi đầu từ lầu hai nhìn xuống, vẫy tay với hắn.
Thiên Tình vui vẻ nói: "Sấu Hỉ, ngươi ăn cơm chưa?"
Sấu Hỉ ân một tiếng, nói: "Ta còn có không ít đồ ăn vặt, ngươi ăn trước lót bụng đi."
"Được a."
Chỉ vài bước Thiên Tình đã nhảy lên lầu hai.
Trên đây còn mười dư cái phòng, Sấu Hỉ đang ở một gian trong số đó, lúc này y đang mở ra chờ hắn tiến vào.
Đợi Thiên Tình đi vào, thuận thế đóng cửa lại.
Thiên Tình thấy trên bàn hắn quả nhiên có không ít điểm tâm tinh xảo, không chút khách khí dùng tay cầm một khối, bỏ vào miệng, nói: "Ngươi tới đến sớm vậy."
"Là ngươi tới trễ thôi.", Sấu Hỉ liếc hắn một cái, đè thấp thanh hỏi, "Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì phải không?"
Thiên Tình không thèm quan tâm, hỏi lại: "Cái gì?"
"Nơi này của ngươi có thương tích.", Sấu Hỉ chỉ vào cổ tay Thiên Tình.
Y sớm biết Thiên Tình đêm qua sẽ không ngoan ngoãn ở trong phòng chờ đợi, lúc này khi hắn vừa đến, y liền tỉ mỉ quan sát một phen.
Thiên Tình dứt khoát nói: "Có cùng người đánh một trận."
"Người nào?"
"Là một nô bộc không biết ở đâu.
Mà thôi ngươi đừng hỏi nữa, không có gì quan trọng cả."
Mặc dù trong mắt Liễu quản gia, tính cách Thiên Tình kiệt ngạo khó thuần, cực kỳ yêu thích gây chuyện thi phi, Nhưng Sấu Hỉ lại rõ, từ khi đến Lâm gia trang Thiên Tình rất ít vô cớ làm bậy.
Hắn thân thủ nhanh nhẹn nên có ít đối thủ.
Nếu Thiên Tình bị thương ở ngón tay, Sấu Hỉ sẽ không hỏi nhiều.
Nhưng đằng này ai lại có thể bị thương đến cổ tay hắn? Huống chi nhìn thái độ này của Thiên Tình rất có khả năng hắn đã bại trận.
Sấu Hỉ trầm mặc trong chốc lát, nói:
"Lâm gia trang nơi ngọa hổ tàng long, chúng ta tới đây, từ lời nói đến hành động đều phải thận trọng.
Nhưng nếu gặp chuyện, hai huynh đệ chúng ta cũng có thể hợp sức, không thể để người khác bắt nạt.
Chờ lát nữa ngươi cùng ta quay trở về, chúng ta cùng đi xem, thế nào?"
Lời này là muốn tối nay Thiên Tình mang Sấu Hỉ cùng đi.
Thiên Tình nhai điểm tâm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn nghe Sấu Hỉ nhắc đến bốn chữ thận trọng từ lời nói đến hành động liền không nhịn được mà nhớ lại lời đêm qua của bạch y nhân kia.
Thiên Tình trầm mặc trong chốc lát, buông tiếng thở dài, hắn đem cúc áo nơi cổ tay mở ra, hướng về phía Sấu Hỉ vén tay áo lên nói:
"Này không phải bị thương.
Là tối qua ta lại phát bệnh, sợ chính mình mất kiểm soát, đành phải nhờ...A Mao hỗ trợ trói chặt tay chân."
Sấu Hỉ ngẩn ra, suy tư một hồi, hỏi: "Lần đau đầu gần nhất là cách đây ba ngày?"
"Ân."
"Trung gian chỉ cách hai ngày......" Sấu Hỉ dừng một chút, nói, "Như vậy tính ra, đến hôm diễn ra đại điển khai mạch ngươi sẽ không bị đau đầu.
Thật may quá."
Thiên Tình không khỏi sửng sốt, chợt cười nói: "Ngươi không quan tâm ta, chỉ nghĩ đến đại điển khai mạch, ta thật muốn đánh ngươi......!Di, đây là đào cao* à?"
*đào cao: mứt đào
Thiên Tình nói một nửa, bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn có một cái bình sứ màu trắng, nhất thời tâm tư bị dời đi.
Hắn duỗi thẳng cánh tay, đem bình sứ cầm lấy, mở ra nút bình, rướn người ngửi thử.
Sấu Hỉ gật gật đầu.
Thiên Tình ngửi được hương vị chua ngọt mát lạnh của đào cao, không khỏi sinh thèm thuồng, hắn hỏi: "Sao đào lại có thể kết quả vào lúc này?"
Năm nay cực nóng nhưng bây giờ chỉ mới đầu hạ, chưa đến màu đào ra trái.
Sấu Hỉ nói: "Nếu muốn ăn thì cầm đi, hỏi ta ta cũng không biết."
Thiên Tình quả nhiên định đem bình sứ nhét vào ngực.
Nhưng mà y phục trên người không có vạt áo, hắn đành phải dùng tay cầm, sau đó lại cầm thêm vài khối điểm tâm, nói: "Đa tạ, ta ăn no rồi.
Sấu Hỉ, chốc nữa ta để A Mao đi theo ngươi, sau giờ ngọ lại đi tìm ngươi, đi đây."
Nếu muốn khỏi ho dung mấy quả lê là tốt nhất.
Nhưng để tìm được nửa quả lê trong thời tiết này thực sự rất khó.
Chính Ngô châu lạ có thừa các loại đào ngọt nếu làm thành mứt, cũng có công hiệu trị ho.
Thiên Tình cầm bình sứ rời phòng ăn, liền thấy có nam nô tiến nghênh đón.
"Công tử, thức ăn có hợp khẩu vị không? Người muốn về phòng?"
Thiên Tình nói: "Ta muốn đi khắp nơi nhìn xem, ngươi cứ về trước đi."
Nam nô nói: "Ta đâu không thể bỏ lại công tử như vậy.
Ngươi muốn đi đâu, ta dẫn ngươi đi."
Thiên Tình ngạc nhiên nói: "Chẳng lẻ ngươi còn sợ ta gặp rắc rối, liên lụy ngươi đúng không?"
"Ai nha, thật oan uổng." Nam nô dừng một chút, nói, "Công tử muốn tham quan xung quanh đương nhiên có thể, chính là sợ ngươi vừa mới tới, không biết cấm địa lại va phải quý nhân.
Chúng ta ở chỗ này nhiều năm,