Biên giới Chính Ngô Châu tuy không có linh lực nồng đậm, nhưng cây cối rậm rạp sông ngòi chằng chịt, không khí ẩm ướt, hơi nước tràn ngập.
Các đệ tử còn lại vội vàng từ trong bụng tiên thú bước ra, Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ lẳng lặng đi theo một vị tu sĩ rời khỏi nơi nàg.
Dưới rễ cây Giới Bích Khoan Thụ, có mấy cái cái hang hình tròn màu trắng.
Hang này ước chừng cao nửa người, không rộng lắm, chỉ đủ cho một tu sĩ tiến vào.
Tu sĩ sớm đã ngồi xổm trước cửa động chờ hai người, vừa thấy bọn họ lại đây, tu sĩ nhẹ nhàng vẫy tay, ý bảo theo mình bò vào trong động.
Tu sĩ bình thường hơn phân nửa sẽ không bò lên như vậy bởi vì cảm thấy thật tổn hại mặt mũi, ở độ cao thế này bọn họ thường sẽ lựa chọn ngự kiếm phi hành.
Nhưng mà Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ không hề kiêng kỵ, thấy khuỷu tay tu sĩ bò lên, vội vàng quỳ rạp lên mặt đất, theo sát phía sau.
Tu sĩ trong lòng không khỏi khen ngợi hai người tuổi trẻ phía sau.
Hắn biết rõ địa hình, bò đầu tiên.
Lâm Tử Sơ tu vi cao, bò cuối cùng, Thiên Tình được bảo hộ ở giữa.
Mới vừa bò một chút, Thiên Tình liền nhìn thấy trong động này có vô số thông đạo, hiện ra màu trắng như vôi.
Thông đạo rất chỉnh tề, không giống như được hình thành bởi thiên nhiên, vô số thông đạo như tơ vò, rắc rối phức tạp.
Khi leo lên, có thể nghe được tiếng thú kêu ở từ xa nhỏ dần, tựa thủy triều rút đi.
Tu sĩ phía trước nhẹ giọng nói: “Đó là ‘ Hàn Chuột ’, chỉ sinh tồn ở đáy Giới Bích Khoan Thụ, lấy cây cối làm thức ăn.
Những thông đạo nàg, đèu là do chúng đào.”
“Cái gì?” Thiên Tình cả kinh nói: “Chúng nó đào cây? Vậy không phải sẽ đem Giới Bích Khoan Thụ đào bật lên luôn sao?”
“Không đậ, Giới Bích Khoan Thụ mỗi năm cao thêm một thước, Hàn Chuột đào một thước cũng tốn cả một năm, cây bị đào sẽ hạ xuống một thước.
Nhưng phân của Hàn Chuột, là lại là chất dính tốt nhất.”
“Hàn Chuột tùy ý đào động, không phải sẽ làm chết Khoan Thụ hay sao?”
“Sẽ không.” Tu sĩ thấp giọng nói, “Sinh tử của Khoan Thụ đều bắt đầu từ cái đáy này.”
Loại sinh vật kỳ lạ này, gắn bó cộng sinh cùng chuột, cũng là chỉ ỏ nơi này mới có thể thấy kỳ quan như vậy.
“Hàn Chuột lực công kích không tính mạnh, nhưng lại chuộng theo bầy đàn, nên cũng là phiền toái không nhỏ.” Tu sĩ cười nói: “Vẫn là nhờ có tiểu công gia ở đây, mới có thể giúp ta tiến lên thuận tiện như vậy.”
Hàn Chuột thuộc tính hàn thích ẩm ướt, Viêm nhị hạc lại là thiên đijch của nó, từ xa cảm nhận được hơi thở của tiên hạc, chúng sẽ vội vàng né tránh.
So với phàm nhân, tốc độ leo lên của tu sĩ cực nhanh, đặc biệt là tu sĩ ở phía trước Thiên Tình.
Hắn dùng đồng thời cả khuỷu tay và đầu gối, tựa như đã quen với mọi ngóc ngách trong đường hầm, tốc độ nhanh đến kinh người.
Thiên Lâm hai người mới đầu còn chưa thể thích nghi với hoàn cảnh không có linh khí, bò rất chậm, phải chốc lát sau, mới dần dần đuổi kịp.
Dưới sự dẫn dắt của tu sĩ phía trước, bọ họ bò đến đầu gối, khuỷu tay đều đau khổ, mới có thể nhìn xa nhìn thấy lối ra.
Tu sĩ đi đầu đưa tay ra sau, ý bảo hai người dừng lại.
Vẫn không mở miệng, mà truyền âm cho Thiên Tình, Lâm Tử Sơ, hắn nói: “Phía trước chính là nơi giao nhau của bốn châu, lối vào của Đống Sâm Hoang Nguyên.
Trong cánh đồng hoang vu đó có một loại dị thú rất nhạy cảm với âm thanh.
Kế tiếp chúng ta nên tận lực dựa vào thần thức để truyền âm.
Để Tiểu công gia tới chỗ này, không chọc phải phiền phức.”
Lâm Tử Sơ gật đầu, biểu tình hơi thả lỏng.
Thiên Tình truyền âm hỏi: “Không biết nên xưng hô với sư huynh như thế nào?”
Vị tu sĩ kia nói: “Không dám.
Nếu không chê, cứ gọi ta là Khuê Sơn đi.
Không bao xa nữa, chúng ta sẽ đến được nơi cần tới trước khi trời tối.”
Nói xong, khuỷu tay Khuê Sơn đưa về phía trước, cực kỳ nhanh mà bò đi.
Thiên Tình không nói hai lời, theo sát phía sau.
Càng tới gần Đống Sâm Hoang Nguyên, cảm giác mới mẻ, kỳ lạ trong lòng càng thêm rõ ràng, khiến trái tim hắn nhảy lên thình thịch.
Tựa hồ cảm giác được có thứ gì đó, đang chờ mình.
Khi thái dương dần hạ xuống, không gian mông lung chỉ còn đọng lại chút ánh sáng, hoà với một chút âm trầm ảm đạm, một hàng ba người rốt cuộc cũng bò tới cửa bên kia của hang động.
Ngón tay Khuê Sơn dựng thẳng lên, đưa đến gần môi, một lần nữa nhắc nhở Thiên Lâm hai người không nên lên tiếng, rồi cẩn thận thăm dò, sau khi quan sát bốn phía, liền từ cửa động nhảy ra.
Đống Sâm Hoang Nguyên là nơi giao của Lạo Cực Châu, Chính Ngô Châu, Thảng Không Châu và Thái Trọng Châu.
Nó có địa hình kì lạ, mặt đất được bao phủ bởi màu bạc đặc thù giống như sương tuyết nên được gọi là ‘ Đống Sâm Hoang Nguyên ’.
Nơi này khí hậu khắc nghiệt, nhiệt độ ban đêm độ ấm, không có thực vật có thể tồn tại được.
Chỉ