Thiên Tình nhẹ phẩy đem tơ nhện trên cánh tay Lâm Tử Sơ phủi xuống.
Những năm gần đây, A Mao hấp thu linh lực nồng đậm của Chính Dương Tiên Tông, tuy không lớn hơn bao nhiêu nhưng linh lực lại tăng trưởng kinh người.
Hiện giờ, tơ từ trong miệng A Mao nhả ra cùng với tu vi cũng đã ngang với các tu sĩ bình thường, ngoại trừ Thiên Tình thì người khác khó mà tránh thoát.
Cho dù có là tu sĩ Kim Đan trở lên, muốn đối phó cũng phải tốn không ít công phu mới có thể gỡ bỏ tơ nhện này.
Sau khi Thiên Tình giúp Lâm Tử Sơ cởi bỏ tơ của Vạn Nhận nhện, lại bất động thanh sắc mà đem cánh tay bị Lâm Tử Sơ nắm lấy rút ra.
Thiên Tình mở miệng nói: “Nhìn vẻ mặt này của Lâm huynh hẳn là muốn nói lại thôi, nhưng mà rốt cuộc huynh có chuyện gì muốn nói riêng với ta sao?”
Hai mắt Lâm Tử Sơ rũ xuống, không nói gì.
Thiên Tình cũng không thúc giục, hắn nâng bước đi đến sương phòng phía đông, cái gì cũng không nói, Lâm Tử Sơ liền tự động đi theo.
Chờ hai người vào đến phòng ngủ, tay phải Thiên Tình vung lên.
Liền thấy một màn trong suốt bao phủ bốn phía phòng ngủ.
Lại nghĩ đến cái gì đó, Thiên Tình nắm lấy trảo của A Mao từ trên vai, đặt vào lòng bàn tay.
Con nhện lông đen dữ tợn kia vốn dĩ đang hứng thú bừng bừng mà quay đầu nhìn Lâm Tử Sơ.
Nhưng đột nhiên bị Thiên Tình bắt lấy, nhất thời không vui, ở trong lòng bàn chủ nhân khoa tay múa chân, vặn vẹo giãy giụa.
“Đừng nhúc nhích,” Thiên Tình nhíu mày, quát lớn một tiếng.
Dù A Mao không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể ‘ chi chi ’ hai tiếng, ghé vào bàn tay Thiên Tình, thở phì phì, không dám động đậy.
Bàn tay Thiên Tình nhẹ nhàng khép lại, dần dần nắm chặt.
Khi lần nữa mở ra, trong lòng bàn tay Thiên Tình chỉ còn một chấm đen.
Giữa chấm đen, tựa hồ có khắc hình Vạn Nhận Nhện-A Mao.
“Giờ thì được rồi.” Thiên Tình nói: “Nơi này chỉ còn ngươi ta hai người, ngươi có gì muốn nói, đều có thể nói cho ta nghe.”
“Ta……”
Lâm Tử Sơ há miệng, vừa mới nói được một chữ, liền ngừng lại.
Thiên Tình đợi trong chốc lát, cũng không nghe thấy Lâm Tử Sơ nói nữa.
Lâm Tử Sơ tính tình ôn nhuận, không hay nói chuyện với người khác.
Chỉ duy nhất đối với Thiên Tình, lời nói thẳng thắn, phá lệ nhiều hơn.
Có khi nhìn Thiên Tình, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra khát vọng dục niệm, nhưng thật bảo y nói, y cũng không biết phải giải thích thế nào.
Thiên Tình tính cách cấp liệt, có chút không kiên nhẫn, nói: “Nếu Lâm huynh không còn gì muốn nói, ta đây liền nghỉ ngơi trước.”
Nói xong, Thiên Tình rút giày vớ ra, nằm ở trên giường, khép hai mắt lại.
Hơn tháng nay, Thiên Tình chỉ có thể ở trong bụng Du Không Hống nghỉ ngơi, hôm nay là lần đầu tiên hắn nằm thẳng người, thân thể lập tức thả lỏng.
Lâm Tử Sơ đứng nhìn Thiên Tình trong chốc lát, sau đó nghiêng người ngồi vào mép giường.
Y vừa giơ tay vuốt tấm chăn trải giường dưới thân Thiên Tình, vừa nói: “Thiên Tình có biết hôm nay nhìn thấy tu sĩ kia, đến tột cùng là bị làm sao không?”
Nghe vậy, Thiên Tình thình lình mở hai mắt, trong mắt không hề có ý muốn ngủ.
Hắn nhìn Lâm Tử Sơ, nói: “Nghe ngữ khí của ngươi, tựa hồ biết người nọ.”
Lâm Tử Sơ gật đầu, nói: “Ngay từ đầu không có nhớ tới, nhưng thấy hắn cuối cùng xuất huyết mà chết, ta bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó.”
“Là cái gì?”
Lâm Tử Sơ rút giày vớ ra, nằm thẳng bên người Thiên Tình.
Ngữ khí y nhàn nhạt, bình tĩnh nói không nên lời.
Lâm Tử Sơ nói: “Ta nhớ tới tu sĩ mang thể chất Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, khi linh khí trong cơ thể tràn đầy, liền sẽ giống như vậy, nổ tan xác mà chết.”
Những chữ cuối, Lâm Tử Sơ nói thật nhẹ nhàng, tựa hồ lo lắng dọa đến Thiên Tình, ngữ khí bình tĩnh.
Nhưng mà Thiên Tình lại từ trong đó nghe ra được cảm xúc Lâm Tử Sơ cơ hồ sắp sụp đổ.
Thiên Tình chống tay ngồi dậy, nói: “Làm sao vậy?”
Lâm Tử Sơ chua chát nhìn hắn cười, không biết phải trả lời như thế nào.
Thiên Tình biết Lâm Tử Sơ cũng