_Chào....chào em yêu...tôi đã về rồi.
_Hả....à chào anh....anh có đói chưa, tôi đã nấu bữa tối rồi.
Chúng ta cùng ăn nhé.
_Được...mà Hỉ Ái!
Lúc này, gương mặt của Tuấn Hạo vô cùng nghiêm túc khiến cho Hỉ Ái cũng lo lắng theo
_Em rất xinh đẹp! Tôi yêu em!
_Hả....?
Càng nói càng thấy điên rồ, bỗng nhiên khi không miệng lưỡi anh thốt ra mấy câu kì lạ liên tục.
Không biết hôm nay anh có chuyện gì không.
Lúc này gương mặt của Tuấn Hạo cũng co cứng lại, cơ mặt méo mó như sắp chịu hết nổi những gì mình nói rồi.
**********
Sáng hôm đó, lớp học tình yêu của giáo viên Dạ Minh Sơn được bắt đầu thế này đây
_Mày nên biết cua gái cũng giống như là một bài toán, cứ áp dụng công thức là ra nên mày phải lưu ý những điều như sau:
_Điều đầu tiên.
Mày phải thay đổi cách xưng hô đi , không được kêu em- tôi nữa.
_Vậy xưng hô thế nào?
_Gọi là em yêu! Nghe ngọt ngào ngay.
_ Thứ hai, phải thể hiện tình cảm , phải nói yêu em thì cô ấy mới vui được .
Mặc dù những điều trên nghe rất vô lý nhưng Tuấn Hạo vẫn dùng giấy bút ghi chép lại không sót chữ nào.
********
_Tôi nói là tôi yêu em!
Đúng là càng nói thì càng thấy sai, gương mặt của Hỉ Ái càng nhăn nhó khó hiểu.
Những người xung quanh nghe xong cũng cảm thấy choáng váng, không biết trường thiếu gia hôm nay bị gì mà liên tục nói ra những lời tình cảm mật ngọt sến súa như thế.
Chắc người bất ngờ nhất chính là quản gia Hạ.
Ông đã làm quản gia cho Trương gia trước khi Tuấn Hạo lọt lòng, suốt mấy chục năm qua ông chưa bao giờ nghe cậu chủ của mình thốt ra những lời như thế cả.
Một người bình tĩnh như ông bây giờ cũng vô cùng hoảng hốt, đôi mắt tròn xoe thể hiện sự ngạc nhiên của mình.
Bây giờ anh mới nhận thấy được rằng tình hình không ổn lắm, trước những câu nói ngọt ngào kia, Hỉ Ái trong không hề vui như anh nghĩ.
Không biết tên Dạ Minh Sơn nó có lừa anh một vố thật đau hay không.
Nếu như đây là sự thật thì anh sẽ cho hắn ta biết tay.
_À...tôi biết rồi...thật ra...phụt...hahaha...hôm nay anh sao thế, nãy giờ toàn nói những điều khó hiểu không vậy.
Tôi biết anh yêu tôi mà.
Sau một tràn cười sảng khoái của cô, không thấy lúc này mới trở nên dễ chịu hơn.
Anh thấy cô cười như thế cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không biết là do những gì tên Dạ Minh Sơn chỉ là đúng hay do anh trông quá buồn cười nữa.
Thôi điều đó không quan trọng chỉ cần hỉ ái vui là được.
_Sao em biết tôi yêu em?
_Tại anh đã tỏ tình tôi rồi, anh phải yêu tôi thì anh mới nói thế chứ! - Hỉ Ái khẳng định chắc nịch.
Không biết tại sao lại ngốc nghếch đến thế cơ mất, không sợ người khác lừa gạt rồi chơi đùa tình cảm của mình à.
Thấy cô dễ bị lừa gạt như vậy, anh càng tự hứa với lòng phải đề cao cảnh giác bảo vệ cô nhiều hơn.
_Thôi thôi nữa , chúng ta mau vào ăn thôi.
Vừa nói Hỉ Ái vừa nắm tay anh lôi vào trong bàn ăn.
_Còn nói chuyện nữa thì thức ăn sẽ nguội mất.
Anh nhìn xem tôi phải tốn công tốn sức nhiều lắm mới làm hết bao nhiêu đây đồ ăn đó.
Ăn ngon miệng nhé.
Bữa tối như thường ngày lại trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết.
Không khí rụng rãi được tạo ra từ một người con gái xinh tươi, lúc nào cũng cười rạng rỡ thưởng thức món ăn mà mình tự tay làm, sau đó cần tâm sự với anh quá trình nấu đồ ăn như thế nào.
Chẳng biết anh có nghe lọt tai chữ nào không, chỉ thấy anh nhìn cô một cách mê đắm....
***********
Sau khi bữa ăn kết thúc, anh nắm tay dẫn cô vào một căn phòng đặt biệt và hứa sẽ tặng cho cô một món quà bí mật.
Vừa mở cửa ra đặt vào mắt cô toàn là quần áo xịn, ba chiếc tủ quần áo to lớn đựng bên trong là hàng trăm món đồ hiệu từ nhiều nhãn hàng khác nhau.
Mở thêm một ngăn tủ nữa thì thấy đủ thứ son phấn mỹ phẩm của nhiều hãng nổi tiếng.
Nhìn qua nhìn lại Thủy ái muốn hoa cả mắt.
Thấy anh mua nhiều