_Hỉ Ái của anh, lễ tình nhân vui vẻ!
_Tuấn Hạo...chuyện này là anh sắp xếp ư....
_Đúng vậy đó Hỉ Ái cô nương, do một tay tên cặn bã này làm đó.
- Dạ Minh Sơn đáp
Một pha nói dối trắng trợn không ngượng miệng đến từ vị trí của bác sĩ Dạ đẹp trai....Vào 5 tiếng trước, tại công ty mô giới bất động sản Trương thị, Dạ Minh Sơn sau khi báo tin tức của Hỉ Ái xong liền rời đi, Tuấn Hạo ở trên bàn làm việc đầu óc mông lung không thể diễn tả được, cảm thấy bản thân chưa bao giờ vô dụng đến như vậy, vì một chút bất cẩn của bản thân mà Hỉ Ái xém gặp nguy hiểm....
**************
Tiếng chuông điện thoại một lần nữa được vang lên.
_Xin chào Trương tổng thân yêu, ngài gọi tôi có chuyện gì vậy nhỉ
_Dạ Minh Sơn, mau giúp tao chuộc lỗi với Hỉ Ái
_Hmmm, đó là cái giọng điệu nhờ vả người khác à? - Dạ Minh Sơn đáp.
_Mày muốn gì cũng được
_Thế còn nghĩ lại chứ~~ được, mình sẽ giúp bạn với điều kiện là tối nay, nhất cử nhất động của bạn phải làm theo kịch bản của mình.
**************
Sau một phút trót dại bán mình cho Dạ Minh Sơn, Tuấn Hạo giờ đây phải đối mặt với một tình cảnh vô cùng sến súa.
Dù có bị hắn ta chữi rủa hay châm chọc nhưng vẫn phải nở nụ cười tươi trên môi để đối diện với Hỉ Ái.
Về phần của cô, thấy Tuấn Hạo hôm nay lại chịu khó chuẩn bị bất ngờ cho mình như vậy thì liền cảm động không tả xiết.
Miệng thì cười hạnh phúc còn nước mắt thì cứ tuôn rơi.
_Em cảm ơn anh...cảm ơn anh rất nhiều!
Tuấn Hạo thấy Hỉ Ái bật khóc thì liền đứng dậy, đặt bó hoa xuống bàn rồi bước đến ôm chầm lấy cô.
_Bé ngoan...đừng khóc.
_Hic...em...không sao, tại vì em vui quá nên mới vậy.
_Hỉ Ái cô nương đừng khóc, cô mà buồn là cái tên này sẽ khóc theo đó.
- Dạ Minh Sơn an ủi
_Tôi biết rồi, tôi không khóc nữa!
Nói xong Tuấn Hạo kéo Hỉ Ái ngồi xuống bàn ăn, sau đó kéo ghế ngồi cạnh cô.
Từng người giúp việc bắt đầu mang ra từng món ăn mà Tuấn Hạo yêu cầu.
5 phút sau cả bàn rộng lớn đều trãi đầy thức ăn.
Mà đặt biệt món nào cũng được trang trì thành hình trái tim rất phù hợp với không khí của ngày lễ.
Hỉ Ái cứ lo ngắm nhìn mãi mà chẳng chịu động đũa ăn miếng nào.
Thấy vậy, Tuấn Hạo đánh trức tiếp gắp thức ăn rồi đút cho cô.
_Hỉ Ái, em thấy thế nào? - Tuấn Hạo hỏi.
_Dạ ngon lắm...nhưng mà anh đừng đút em ăn như vậy..kì lắm
_Kì cái gì?
Lúc này Hỉ Ái nhẹ nhàng ngước nhìn Dạ Minh Sơn nãy giờ đang ngồi đối diện mà nhìn thấy cảnh tư tình này.
Tuấn Hạo nhìn thấy cũng vô cùng bức bối, muốn đuổi cũng không được mà giữ lại cũng không xong.
Sau khi tiếp xúc với Tuấn Hạo được một thời gian, Dạ Minh Sơn đã có cho mình một siêu năng lực mới chính là phát quang.
Chỉ trong vòng một nốt nhạc, Dạ Minh Sơn đã trở thành một cái " bóng đèn" phát sáng cả Trương gia mà cản trở Tuấn Hạo làm " công chuyện " của mình.
_Nào~ Hỉ Ái cô nương đừng để ý, tôi ngồi đây vậy thôi chứ không thấy gì đâu~
_Ừm...ừm...
Hỉ Ái nghe xong chỉ biết cười trừ một cách ngao ngáng, biết là vậy nhưng sao cô dám tư tình với Tuấn Hạo trước mặt hắn ta chứ....Nghĩ tới nghĩ lui một hồi cô lại tiếp tục thưởng thức những món ăn đầy hấp dẫn trên bàn, cố gắng tỏ ra tự nhiên hết sức có thể trước mặt Tuấn Hạo.
**************
Sau khi bữa ăn kết thúc, Tuấn Hạo lấy từ trong túi của mình ra một hộp quà rồi tặng cho Hỉ Ái.
_Hỉ Ái,món quà này anh tặng em!
Hỉ Ái dùng hai tay nhận lấy món quà, trong lòng thì vui mừng như nở hoa, Hỉ Ái nhanh chóng mở gói quà, bên trong là một chiếc đồng hồ có phong cách đơn giản chủ đạo là màu đen và được thiết kế vừa vặn với tay cô.
_Đẹp quá, em cảm ơn anh!
_Đây là đồng hồ đôi, anh một cái, em một cái, nếu như mà