"Anh là ai, còn mấy người này nữa." Tiểu Hy nhíu mày, giơ cán chổi lên, chỉ thẳng vào mặt người đàn ông mặc âu phục màu trắng.
"Có chuyện gì vậy?" Cơ Uyển ngáp ngủ bước từ trong phòng ra, đầu tóc rối bời, bộ đồ ngủ nhăn nhúm, xộc xệch.
"Cơ Uyển, đêm qua em không về nhà làm tôi mất ngủ cả đêm đấy. Em có biết Phong tức tới cỡ nào không?" Trần Bạch nửa đùa nửa thật lên tiếng.
"Ối! Trần Bạch, sao anh lại ở đây?" Cơ Uyển ngạc nhiên.
"Cậu quen anh ta sao?" Tiểu Hy nói nhỏ.
"Ừm. Anh ấy là Trần Bạch, là một minh tinh nổi tiếng, đồng thời cũng là chủ tịch của tập đoàn trang sức Trần thị." Cơ Uyển gật đầu.
"Tôi không cần biết anh là ai, như thế nào, tôi chỉ biết anh và mấy người này đã xâm nhập gia cư bất hợp pháp, tôi sẽ kiện mấy người." Tiểu Hy khoanh tay, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
"Lúc nãy là do người của tôi thất lễ, mong tiểu thư bỏ qua." Trần Bạch khẽ cúi người, lịch sự xin lỗi. Nói rồi, anh ra lệnh cho mấy người mặc đồ đen đi ra ngoài.
"Vậy Cơ Uyển, em có thể đi theo tôi được chứ." Trần Bạch nở một nụ cười.
"Đi đâu?" Cơ Uyển ngạc nhiên.
"Em mau chuẩn bị đi, một lát nữa tôi sẽ đưa em đi."
Cơ Uyển liền khó hiểu. Tiểu Hy liền nhanh chóng đẩy cô vào trong phòng.
"Mình hỏi này, có phải cậu đã kết hôn với Hàn Thượng Phong gì gì đó không?" Tiểu Hy nhìn Cơ Uyển bằng ánh mắt nghi hoặc, vô cùng nghiêm túc.
"Sao cậu biết?" Cơ Uyển buột miệng, thấy lời nói của mình không đúng liền lấy tay bịt miệng.
"Vậy là đúng. Cậu và anh ta đã kết hôn mà không nói gì với mình." Tiểu Hy khẽ thở dài.
"Tiểu Hy à, sao mà cậu biết?"
"Hôm qua chính miệng cậu nói."
Lúc này, Cơ Uyển mới hồi tưởng lại chuyện tối qua. "Trời ạ! Hôm qua mình có phải lại say rồi không?" Cơ Uyển hốt hoảng. Cô chỉ nhớ hôm qua cô khá vui nên nốc hơi nhiều rượu.
"Đúng vậy. Cậu đúng là... không biết nói làm sao nữa. Đã biết mình say thì sẽ ra sao mà lại cứ uống." Tiểu Hy lắc đầu.
"Trời ạ!"
"Được rồi. Cậu mau chuẩn bị mà đi với cái tên kia đi. Tối gặp ở chỗ cũ rồi nói rõ ràng sau."
"Ừ." Cơ Uyển gật nhẹ đầu.
Thay đồ, chỉnh chu xong xuôi, Cơ Uyển đi ra ngoài phòng khách.
"Được rồi. Xuất phát." Trần Bạch đang ngồi ở ghế thì đứng dậy.
"Rốt cuộc thì đi đâu?"
"Em cứ đi thì sẽ biết."
Lên chiếc xe màu đen, Cơ Uyển lấy điện thoại ra, thật bất ngờ. Điện thoại hết sạch pin, sập nguồn luôn rồi. Trời ạ!
Chiếc xe đi nhanh trên đường, rời khỏi thành phố đông đúc, phồn hoa, tiến về vùng ngoại ô thành phố là một miền quê. Cơ Uyển ngồi yên trong xe, nhìn ra ngoài cửa, ngắm nhìn phong cảnh.
Những ngọn núi trùng trùng điệp điệp ở phía xa xa, bên đường, những cây anh đào tỏa bóng mát hai bên. Mải ngắm nhìn thiên nhiên nên cô cũng quên mất hỏi là mình đang đi đâu.
Đi qua một hồ sen, chiếc hồ rộng lớn, sắc sen hồng rơi vào mắt Cơ Uyển. Trời ơi! Thì ra ở thành phố X cũng có một nơi như thế này. Đúng là đẹp quá đi mất. Cơ Uyển hạ cửa xuống một chút, bầu không khí trong lành lẫn chút hương sen tràn vào xe. Cô nhắm mắt, hít thật sâu mùi hương dịu nhẹ cùng bầu không khí trong lành.
Chiếc xe đi qua một con đường mòn nhỏ, xuyên qua một cánh rừng trúc.
"Đây là đâu?"
"Em yên tâm, sắp tới nơi rồi."
Xe cũng từ từ dừng lại, Cơ Uyển xuống xe. Trước mắt cô là một căn biệt thự trông rất cổ. Nó có bốn tầng và trông khá to lớn. Mọi chi tiết đều toát lên vẻ cao quý của thời cổ đại, màu chủ đạo là nâu và trắng.
Cơ Uyển tròn mắt nhìn căn biệt thự trước mặt. Nó đẹp đến nỗi cô như muốn được sống ở đây. Nhìn thoáng qua cũng có thể thấy chủ nhân của căn nhà này rất yêu thiên nhiên. Bao nhiêu là hoa cỏ, cây cối trong sân, xung quanh còn là đồi núi và một cánh rừng trúc.
"Vào thôi." Trần Bạch nháy mắt với Cơ Uyển.
"Anh đưa tôi tới đây làm gì? Mà đây là đâu?" Cơ Uyển khó hiểu nhìn Trần Bạch, đôi chân thon dài vẫn bước đi.
"Đây là nhà của Hàn gia. Hôm nay đưa em tới gặp lão thái thái." Trần Bạch khẽ cười.
"Lão thái thái? Bà nội của Hàn Thượng Phong?" Đầu Cơ Uyển đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
"Đúng vậy."
"Hả! Tại sao lại tới đây?" Cơ Uyển đột nhiên dừng lại.
Trần Bạch cũng dừng lại, quay đầu nhìn cô. "Bởi vì lão thái thái muốn gặp cháu dâu của mình."
Cô chưa kịp phản ứng thì đã bị Trần Bạch kéo đi.
"Trần thiếu gia. Lão phu nhân đang chờ cậu." Một người phụ nữ chạc năm mươi tuổi từ bên trong đi ra, cung kính lên tiếng.
"Vâng. Cháu vào ngay." Trần Bạch khẽ gật đầu, kéo Cơ Uyển vào trong.
Vừa bước vào cửa, Cơ Uyển