Chiếc Bugatti màu xanh lam phóng nhanh trên đường, xuyên qua thành phố ồn ào, nhộn nhịp, tiến thẳng tới ngoại ô thành phố. Cơ Uyển đã từng đi qua con đường này một lần nên cũng có chút ấn tượng.
"Tới nhà bà nội?" Cơ Uyển quay sang hỏi Hàn Thượng Phong.
Hàn Thượng Phong chỉ gật đầu, không nói gì. Cơ Uyển cũng không để ý gì nhiều, tiếp tục nhìn ra bên ngoài ngắm nhìn phong cảnh.
Tới biệt thự của Hàn lão phu nhân, Hàn Thượng Phong cùng Cơ Uyển xuống xe.
"Hai đứa hôm nay lại rảnh rỗi tới chơi với bà già như ta sao?"
Lão phu nhân đang ở trong vườn tưới hoa, thấy Hàn Thượng Phong cùng Cơ Uyển đi vào, bà liền vui mừng cất tiếng hỏi.
"Bà nội." Cơ Uyển cùng Hàn Thượng Phong cúi người chào.
"Mau lại đây chăm sóc hoa với ta." Lão phu nhân vẫy vẫy Cơ Uyển.
Cơ Uyển nhìn Hàn Thượng Phong rồi sau đó đi tới chỗ lão phu nhân.
"Hoa của bà nội đẹp quá." Cơ Uyển khẽ nâng niu mấy chậu hoa nhỏ trên tay, mỉm cười dịu dàng.
Lão phu nhân không nói gì, chỉ bật cười.
Hàn Thượng Phong đứng nhàn nhã dựa vào gốc cây, mắt vẫn không rời Cơ Uyển. Chắc anh bị si mê cô vợ này mất rồi.
Đột nhiên điện thoại vang lên, Hàn Thượng Phong lấy điện thoại trong túi quần ra, nhìn qua dãy dãy số, anh khẽ nhíu mày.
"Có chuyện gì?" Anh chuyển giọng lạnh lùng.
"Hàn thiếu, chị Hạ Vy vừa mới bị ngất xỉu, anh mau tới bệnh viện đi." Đầu dây bên kia, giọng một người phụ nữ vang lên, giọng điệu có chút lo lắng.
"Liên quan gì tới tôi?' Hàn Thượng Phong đáp lại bằng một câu băng lãnh.
"Chị ấy vừa mới nghe nói anh bị đau dạ dày phải nhập nên trong lúc cơ thể đang kiệt sức đòi đi gặp anh cho bằng được. Ai ngờ trên đường đi lại bất tỉnh."
"Kệ xác cô ta." Hàn Thượng Phong buông một câu rồi cúp máy.
Anh quay mặt về hướng cô, thấy cô nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu thì liền lấy lại vẻ mặt vui cười, anh nháy mắt với cô một cái.
Cơ Uyển thấy bộ dạng kì lạ nửa điên nửa khùng thì liền bật cười. Hàn Thượng Phong vừa nãy vừa làm mặt lạnh băng, bây giờ thì lại cười cười như một tên điên. Đúng là khó đoán nổi.
Vào trong nhà, lão phu nhân cho người lấy một bộ đồ để Cơ Uyển thay. Tạo hình hôm nay của cô đúng là không giống thiếu nữ một chút nào cả nên lão phu nhân không thích cho lắm. Cơ Uyển thay bộ váy đen ra, mắc một chiếc váy liền màu vàng nhạt vào, tóc búi gọn giờ đây cũng được cô tháo xuống, buông xõa.
Vừa đi xuống lầu thì thấy bộ dạng Hàn Thượng Phong vội vã.
"Anh đi đâu vậy?" Cơ Uyển ngạc nhiên hỏi.
"Về công ty."
"Vậy tôi có phải về không?"
"Không cần thiết. Em ở đây chơi với bà nội, lát nữa tôi tới đón em." Hàn Thượng Phong nói xong thì liền vội vã chạy ra xe. Dường như có chuyện gì quan trọng lắm thì phải.
Cơ Uyển khẽ nhún vai rồi lại đi ra vườn với lão phu nhân.
Hai người cười nói vui vẻ. Việc chăm sóc mấy cái cây này đúng là rất vui. Cơ Uyển vẫn chưa từng thử bao giờ cho nên cảm thấy khá thú vị.
Buổi trưa, cô dùng bữa với lão phu nhân xong thì được lão phu nhân dẫn đi ra hồ sen uống trà.
Không khí trong lành xen lẫn chút hương thơm của sen, làn gió mát mẻ. Trong căn nhà tre bên hồ, Cơ Uyển ngồi say sưa ngắm hồ sen.
Điện thoại chợt kêu lên, Cơ Uyển vui vẻ lấy điện thoại ra nghe máy.
"Alo"
"Chị dâu, chị tới công ty một chuyến đi, Boss lại lên cơn đau dạ dày rồi." Giọng lo lắng cùng hoảng sợ của Nghiêu Vũ vang lên ở đầu dây bên kia.
"Ầy! Được rồi." Cơ Uyển khẽ bóp mi tâm, lắc đầu.
Đã bảo là phải ở nhà nghỉ ngơi mà cứ thích chạy lung tung.
"Có chuyện gì vậy?" Lão phu nhân lên tiếng hỏi.
"Không có gì đâu ạ. Công ty có chút chuyện nên con về đó một lúc." Cơ Uyển vui vẻ nói.
Cơ Uyển cũng chẳng muốn nói rằng cô về công ty là vì Hàn Thượng Phong. Nói r chỉ sợ lão phu nhân lại lo lắng.
Lão