Tối đến, Cơ Uyển vừa mới tắm xong, đang hóng gió ở ban công.
Vừa ngắm bầu trời đêm, cô vừa cất tiếng hát ngân nga. Mặc dù cô hát khá dở nhưng không đến nỗi thủng lỗ ta.
Tóc cô cứ thế bay bay trong làn gió, đôi mắt lấp lánh như dải ngân hà, hàng mi cong vút khẽ chớp chớp.
Một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở nóng rực của Hàn Thượng Phong phả vào cái cổ trắng ngần của cô.
"Ôi mẹ ơi!" Cơ Uyển đang say sưa thì bị giật mình, giật nảy người lên.
"Tối rồi, em đừng làm phiền hàng xóm nữa." Hàn Thượng Phong gục mặt xuống vai cô, khẽ nói.
"Ở đây làm gì có hàng xóm nào chứ." Cơ Uyển nhíu mày. Cái biệt thự này có vườn rộng thế, hàng xóm có khi lại cách đây nửa cây số.
"Lily đang sủa inh ỏi dưới kia kìa. Em còn hát nữa thì chắc đêm nay nó khó ngủ rồi."
"Cái gì? Anh đang chê tôi hát giở sao?" Cơ Uyển nhăn mặt, đẩy Hàn Thượng Phong ra.
"Tôi đâu chê em. Là em tự nhận đấy chứ." Hàn Thượng Phong buồn cười.
"Được được. Tôi sẽ hát cả tối luôn, xem anh có ngủ được không." Cơ Uyển gật gật đầu, giọng nói mang tính chất đe dọa.
Hàn Thượng Phong nhún vai, sau đó thì nở một nụ cười xấu xa.
"Vậy thì... tôi sẽ chặn miệng em lại... bằng cái này..." Hàn Thượng Phong chỉ chỉ vào môi của anh.
Cơ Uyển đỏ bừng mặt: "Cái đồ vô liêm sỉ."
"Đúng vậy. Trước mặt em, tôi vốn không biết tới hai từ liêm sỉ." Hàn Thượng Phong đắc ý gật đầu.
Đúng là một tên điên. Nhã hứng của cô bị anh phá hết rồi.
"A, anh làm cái gì vậy? Thả tôi xuống."
Hàn Thượng Phong bỗng nhiên bế cô lên làm cô hoảng hốt.
"Được thôi. Tôi thả em xuống." Hàn Thượng Phong khẽ cười, sau đó thì liền buông tay ra.
Cơ Uyển đang mừng thầm thì sực nhớ ra... Anh ta vậy mà thả cô xuống... Thôi chết. Cái mông của cô mà rơi xuống nền nhà thì xác định mai chỉ có nước nằm trên giường.
"A"
Cơ Uyển nhắm chặt mắt. Nhưng mà... mãi sao chưa tiếp đất nhỉ?
Cô hé mở đôi mắt, thấy Hàn thượng Phong đang cười. Anh ta vậy mà lại kịp thời đỡ được cô sao? Với cả... sao tay cô lại ôm chặt cổ anh thế kia?
"Em muốn tôi thả em xuống, tôi thả em. Thế mà em lại không nỡ, hai tay ôm chặt lấy cổ tôi." Hàn Thượng Phong vui vẻ nói.
Cơ Uyển đỏ mặt, không nói gì, quay mặt đi sang chỗ khác, tay vẫn ôm lấy cổ Hàn Thượng