Tối đến, Cơ Uyển không ngủ được, trong đầu cô vẫn luôn suy nghĩ về cuộc nói chuyện điện thoại hồi chiều.
Devlin là bạn của Cơ Uyển ở bên Anh. Anh ta là một cậu công tử thuộc một gia đình quý tộc ở Anh. Devlin chính là người bám đuôi Cơ Uyển, khiến cô phiền não nhất. Quan trọng hơn là anh ta đã tỏ tình với cô tổng cộng ba lần và đã bị cô từ chối. Tuy nhiên, anh ta vẫn không bỏ cuộc, vẫn cứ theo đuổi cô.
Nhưng mà từ khi cô về nước cũng không thấy Devlin gọi điện làm phiền nữa. Lúc ở Anh, trung bình thì một ngày anh ta gọi cho cô khoảng 30 cuộc, gần 100 cái tin nhắn. Và tất nhiên điều đó chỉ làm cho cô thêm phiền não.
Cũng may là anh ta không làm phiền cô trong thời gian gần đây nữa. Hàn Thượng phong cũng đã đủ mệt rồi. Thật rắc rối.
"Ngủ sớm đi." Hàn THượng Phong ôm cô, vuốt nhẹ mái tóc của cô.
"Ừm." Cơ Uyển thở dài rồi gật đầu.
Cô nhắm mắt lại, rất nhanh chóng đã chìm vào giấc ngủ. Không biết có phải do được Hàn Thượng Phong ôm nên có cảm giác dễ chịu hay là do được anh vỗ về mà Cơ Uyển lại yên tâm chìm vào giấc ngủ tới vậy.
Thấy Cơ Uyển ngủ say, Hàn Thượng Phong khẽ cười, sau đó thì liền trầm mặc.
"Liệu... em có tin tôi không? Tôi thật sự cũng rất muốn nói với em..."
-----------
Trời sáng, Cơ Uyển thức dậy thì cũng không thấy Hàn Thượng Phong đâu. Cô xuống giường, vệ sinh cá nhân xong thì lập tức xuống phòng ăn sáng.
Hàn Thượng Phong đã đi làm từ sớm nên cô cũng chỉ ăn một mình. Ăn xong, cô lên xe do Hàn Thượng Phong chuẩn bị, đi tới Hàn thị.
Tới nơi, cô liền đụng mặt Tiêu Hạ Vy ở trước cửa ra vào của tòa nhà.
"Dương Cơ Uyển, cô đứng lại đấy cho tôi." Tiêu Hạ Vy gằn giọng.
Cơ Uyển nghe thấy thì liền quay đầu lại, nhìn Tiêu Hạ Vy.
"Yo! Có chuyện gì sao?" Cơ Uyển nở nụ cười.
Tiêu Hạ Vy nhanh chóng đi tới chỗ Cơ Uyển, theo sau là một cô gái, chắc là trợ lí của cô ta.
"Mày rốt cuộc ở đây làm gì? Không phải mày đã bị đuổi đi Anh rồi sao?" Tiêu Hạ Vy khoanh tay hỏi.
Cơ Uyển cười nhạt, sau đó hờ hững nói.
"Tôi tới đây làm việc, liên quan gì tới cô?"
"Tao không cần biết mày làm cái gì ở đây nhưng khôn hồn thì mau biến đi cho khuất mắt tao. Nếu không thì tao chắc chắn không để mày sống yên ổn." Tiêu Hạ Vy nghiến răng nói. Chẳng biết là cô ta đang tức cái gì.
Cơ Uyển như gió bỏ ngoài tai, như không nghe thấy, đi vào trong.
"Mày tới để quyến rũ Hàn thiếu chứ gì?"
Cơ Uyển dừng lại. Thật nực cười. Cô? Quyến rũ Hàn Thượng Phong?
"Tùy cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ." Cơ Uyển không quay đầu, hời hợt nói.
"Mày đúng là chẳng khác nào mẹ mày. Đều là thứ đi quyến rũ đàn ông." Tiêu Hạ Vy nhếch méch cười khinh bỉ.
Cơ Uyển quay phắt đầu lại, tay cô cũng đã siết chặt lại, vẻ mặt phẫn nộ vô cùng.
"Cô nói lại lần nữa." Cơ Uyển lạnh lùng nói.
"Mày, mẹ mày, đều là cái loại đàn bà chỉ biết quyến rũ đàn ông." Giọng Tiêu Hạ Vy càng thêm rõ ràng, cô ta nở nụ cười mỉa mai vô cùng.
"Chát."
Tiêu hạ Vy sững người, sau đó thì trừng lớn mắt, tay ôm má.
"Mày... mày dám..."
"Chát." Thêm một cái bạt tai nữa vào má bên kia của Tiêu Hạ Vy.
Tiêu Hạ Vy loạng choạng, định chửi bới nhưng thấy khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ của Cơ Uyển thì lại không dám hé nửa lời.
"Tiểu thư." Trợ lí phía sau tiến lên đỡ Tiêu Hạ Vy, trừng mắt nhìn Cơ Uyển.
"Cô dám đánh tiểu thư Hạ Vy, tổng giám đốc nhất định không tha cho cô."
"Vậy tôi chờ xem các người không tha cho tôi kiểu gì." Cơ Uyển cất giọng lạnh băng, sau đó lập tức quay gót rời đi.
Phía sau, khuôn mặt phẫn nộ của Tiêu Hạ Vy làm cho cô trợ lí sợ hãi.
--------------
Cơ Uyển ngồi trong phòng làm việc, mở máy tính lên thì đã thấy bao nhiêu là thông báo.
"Tiêu Hạ Vy- người mẫu đại diện của Hàn thị bị một nhân viên vả mặt."
Cơ Uyển nhíu mày, kick thử vào xem. Thật không ngờ cô lại được lên hot search trên mạng.
Trên đó là một đoạn video dài khoảng mười mấy giây, quay lại toàn bộ lúc mà Cơ Uyển tát Tiêu Hạ Vy. Góc quay khá rõ nét, còn để cho mặt của Cơ Uyển rõ ràng như vậy nữa chứ. Cô thật nghi ngờ đây lại là chiêu trò gì của Tiêu Hạ Vy đây.
Tiêu Hạ Vy vốn là con người thủ đoạn. ngày xưa, khi Cơ Uyển còn học cấp ba, Tiêu Hạ Vy đã lợi dụng Cơ Uyển để tiếp