"Chúng ta tới đây làm gì?" Cơ Uyển nghiêng đầu hỏi.
"Tất nhiên là làm cho kẻ khác không dám bắt nạt em." Người đàn ông khẽ xoa đầu cô.
Một lúc lâu sau, người đàn ông bế cô từ trong cục dân chính ra, đặt cô vào trong xe.
"Giờ chúng ta đi đâu?" Cơ Uyển dựa người vào ghế, cười cười.
"Đi động phòng. Bà xã!" Anh ta ghé sát người cô, phả hơi thở ấm áp vào vành tai nhỏ của cô.
Cơ Uyển lúc này ngơ ngác như một đứa trẻ, cô ngồi ngoan ngoãn trong xe. Chiếc xe đi một lúc thì dừng lại ở một căn biệt thự lớn.
Anh bế cô đi vào trong ngôi biệt thự xa hoa, vô cùng sang trọng.
"Thiếu gia." Một người đàn ông trung niên đi đến, cúi người chào. Thấy anh ta bế một người phụ nữ, ánh mắt người đàn ông trung niên không khỏi kinh ngạc.
"Đi chuẩn bị một số bộ đồ nữ." Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh.
Người đàn ông trung niên cúi đầu, ánh mắt nhìn theo bóng người đàn ông kia đi lên cầu thang.
Anh bế cô đi vào một căn phòng, đặt cô lên chiếc giường lớn.
Căn phòng được bài trí vô cùng sang trọng, màu sắc nhẹ nhàng mà ấm áp, khá giống phong cách thời trung cổ.
Người đàn ông kia cởi bỏ áo khoác trên người cô, vắt lên chiếc móc treo gần đó, sau đó cởi hai cái cúc áo sơ mi trên người ra, để lộ ra vòm ngực rắn chắc cùng xương quai xanh mê người.
Thấy anh ta càng lại gần cô, cô khẽ hỏi: "Anh... muốn làm gì?"
"Tất nhiên là làm chuyện vợ chồng nên làm rồi!" Anh ghé sát vành tai nhạy cảm của cô, giọng đầy ám muội.
------
Sáng hôm sau, Cơ Uyển bừng tỉnh giấc sau giấc ngủ say. Cô chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là cái đầu cùng eo. Cô khẽ mở mắt ra, khẽ bóp mi tâm.
Bỗng cô cảm giác một luồng hơi ấm ở cổ, cô quay sang, giật bắn mình.
"Aaa..." Cô hét rất lớn.
Người đàn ông bên cạnh vì tiếng hét của cô mà tỉnh giấc, khẽ mở đôi mắt ra. Thấy bộ dạng cô lấy chăn che tấm thân trần như nhộng, anh khẽ cười.
"Anh... anh là ai? Tại sao tôi lại ngủ cùng anh? Còn nữa..." Giọng cô run run, không nói lên lời.
"Ưm." Còn chưa kịp nói hết câu thì người đàn ông kia đã ngồi dậy, kéo cô lại gần, đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy.
Cô giãy dụa, tay liên tục đẩy người đàn ông kia ra nhưng mà sức cô quá yếu so với người đàn ông cường tráng trước mặt.
Sau khi anh ta buông tha cho cô, cô mới ngồi thở hổn hển, mặt đã đỏ như trái cà chua.
"Anh... Tôi sẽ báo cảnh sát." Mặt Cơ Uyển đỏ bừng, giọng có chút hỗn loạn.
"Cảnh sát? Tại sao em lại muốn báo cảnh sát?" Người đàn ông cao ngạo, khẽ nâng cằm cô lên.
"Anh... anh cưỡng bức tôi."
"Cưỡng bức?" Anh phì cười. "Tôi đâu có cưỡng bức em. Là em tự nguyện dâng thân mình cho tôi, tự nguyện gả cho tôi. Hiện giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp, em báo cảnh sát có tác dụng gì chứ."
"Cái gì? Vợ... vợ chồng?" Cô như không tin vào những gì mình nghe thấy, ánh mắt đầy nghi hoặc.
"Em xem, giấy đăng kí kết hôn cũng có rồi, chúng ta không phải vợ chồng thì là cái gì?" Anh ta lấy trong ngăn kéo ra tờ giấy màu đỏ, đưa cho cô.
Bàn tay Cơ Uyển khẽ run lên, cầm lấy tờ giấy màu đỏ. Đó là giấy chứng nhận kết hôn. Cô khẽ mở tờ giấy ra. Trời ạ!
Cô đang nhìn thấy thứ gì thế này? Bê trong có ảnh chụp Cơ Uyển cùng người đàn ông trước mặt, chữ kí là của cô nhưng nét có chút nguệch ngoạc nhưng cô vẫn có thể nhận ra đây là nét chữ của mình. Rốt cuộc thì hôm qua cô đã làm ra chuyện vớ vẩn gì vậy?
"Cái này... là giả. Tôi không tin." Cơ Uyển sợ hãi nhìn người đàn ông kia.
"Nếu em không tin cũng chẳng sao. Chúng ta có thể tới cục dân chính giám định lại, có thể xem camera ở đó." Người đàn ông khẽ nhếch môi cười, một nụ cười đắc ý.
Tối qua,