Một ngày trôi qua với biết bao phiền toái. Haizz... Buổi sáng thì bị Hàn Thượng Phong quấy rầy, buổi chiều bị lôi đi họp Hội đồng quản trị với tư cách là cổ đông lớn. Mới đầu thì ai cũng có ý kiến với Cơ Uyển nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Hàn Thượng Phong thì chẳng ai dám ho he nửa lời.
Cuộc họp kết thúc, Hàn Thượng Phong có việc bận nên Cơ Uyển về nhà một mình. Đang thu dọn đồ đạc trên bàn thì Dương Thành gọi tới.
"Alo."
"Uyển Nhi, con về nhà một chuyến, ba có chuyện cần hỏi con." Giọng Dương Thành có chút khó nghe.
Cơ Uyển cười khổ rồi nói: "Vầng." Có bao giờ nói chuyện tử tế được đâu chứ.
Cơ Uyển miễn cưỡng bắt taxi về Dương gia một chuyến. Vừa bước vào thì đã bị Hoàng Yên Châu xông tới túm cổ áo.
"Con tiện nhân nhà mày. Mày dám đào bới Tiểu Hoa để cho con bé bị Liêu Tống bỏ." Hoàng Yên Châu hét lớn, mặt mày cau có, bà ta dường như đang rất tức giận.
"Chát." Ngay lập tức trên má Cơ Uyển đã xuất hiện một vệt đỏ in dấu bàn tay. Có thể nói rằng cái tát của Hoàng Yên Châu khá mạnh.
Cơ Uyển coi như không có gì, nhếch môi cười.
"Bà có chứng cứ gì mà đổ oan cho tôi?"
"Mày đừng tưởng tao không có. Mày xem đoạn video này xem. Ngay từ đầu tao đã nghi ngờ là mày." Hoàng Yên Châu giận dữ ném điện thoại vào Cơ Uyển.
Cơ Uyển cầm điện thoại lên, xem đoạn video đang phát trong đó. Là cuộc nói chuyện giữa Tiểu Hy và Hà Thần, trong đó thì liên tục nhắc tới Cơ Uyển. Cô siết chặt tay, giương mắt nhìn Hoàng Yên Châu.
"Là tôi thì đã sao? Tôi chẳng lẽ không có quyền làm sáng tỏ sự thật?" Cơ Uyển nheo mắt lại, nói rõ từng câu từng chữ.
"Chát." Dương Thành không biết ở đâu đi ra, giơ tay tát một phát vào má Cơ Uyển. Hai bên má giờ cũng đã cân bằng, bên nào cũng đỏ như bên nào.
"Tại sao mày lại làm như thế? Hại đời em gái mày rồi, mày hài lòng chưa?" Dương Thành nạt nộ, quát lớn, chỉ tay về phía Dương Tuyết Hoa.
Cơ Uyển nhìn về phía Dương Tuyết Hoa, chỉ biết nở nụ cười khinh bỉ. Khóc ư? Giả tạo. Tự gây nghiệp rồi giả vờ vô tội sao?
"Là nó tự làm tự chịu." Cơ Uyển khoanh tay lại, giọng lạnh băng. Giờ thì cô sẽ chẳng nể mặt tình thân gì nữa.
"Mày... mày... mày hại Dương gia còn chưa đủ sao?" Dương Thành tức giận, chỉ thẳng vào mặt Cơ Uyển.
Cơ Uyển cười nhạt rồi nói: "Hại? Tôi nhớ không nhầm thì tôi chẳng làm cái gì tổn hại tới cái nhà họ Dương này cả. Hàn gia cũng đã đầu tư vào dự án của các người rồi. Bây giờ còn nói tôi hại các người? Nực cười."
Hoàng Yên Châu tiếp tục chen mồm vào.
"Mày chỉ mới thế thôi mà đã lên mặt. Liêu thị đầu tư cho Dương thị biết bao nhiêu, giờ thì hay rồi, Dương gia chuẩn bị phá sản rồi, mày hài lòng chưa."
"Chưa. Tôi vốn không bao giờ hài lòng. Các người đối xử với tôi như thế nào thì tôi sẽ đòi lại gấp bội, như thế này là quá dễ dàng với các người." Cơ Uyển lên tiếng phản bác.
"Đủ rồi." Dương Thành quát lớn rồi sau đó thở dài, nhìn Cơ Uyển.
"Ta biết ta đối xử với con không tốt, tuy nhiên con vẫn mang họ Dương, trong người vẫn chảy dòng máu họ Dương này. Chẳng lẽ con nỡ để Dương gia đi xuống?"
Họ Dương? Điều mà cô hối hận nhất trong đời là mang họ Dương, là con của nhà Dương gia này.Đúng là như nhau cả, lật mặt còn hơn lật bánh tráng.
"Mong con nghĩ cho hạnh phúc của Tuyết Hoa, chỉ cần con nói với Liêu Tống mọi việc đều là hiểu lầm thì tất cả đều sẽ ổn thỏa, chúng ta có thể chung sống hòa thuận."
"Vậy hạnh phúc của tôi? Ai nghĩ cho hạnh phúc cho tôi?" Cơ Uyển cười khổ, khinh miệt cả nhà họ Dương.
"Mày đừng có quá đáng. Đúng là hệt như mẹ mày." Hoàng Yên Châu phẫn nộ nhìn Cơ Uyển.
Cơ Uyển liếc nhìn Hoàng Yên Châu rồi sau đó cười lạnh.
"Xin lỗi. Tôi không làm được."
"Vậy thì từ nay đừng trở về nhà