Cơ Uyển lên phòng làm việc, vừa mở cửa đã bị dọa cho bay hết hồn hết vía.
"Mẹ ơi! Anh làm gì ở đây vậy?" Cơ Uyển lấy tay ôm ngực, suýt nữa thì rớt tim ra ngoài.
Hàn Thượng Phong ngồi trong phòng của cô, mặt đen như đít nồi, thấy cô vào thì lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng tựa như băng. Cơ Uyển có cảm giác se lạnh ở trong phòng mặc dù rõ ràng là cô đã chỉnh điều hòa 28 độ cơ mà.
"Ắt xì." Lạnh quá đâm ra hắt xì.
"Em vừa mới đi đâu về?" Hàn Thượng Phong cất giọng băng lãnh.
Cơ Uyển bất giác nổi da gà, bình thản nói: "Ăn trưa."
"Với ai?" Giọng của Hàn Thượng Phong thay đổi chút, không phải giọng lạnh lùng mà giọng cộc cằn.
"Với... với..." Cơ Uyển nuốt nước bọt rồi nói nhưng lại hơi khó để nói ra. Cứ như thể cô bị cái không khí lạnh cóng này làm cho đóng băng mất rồi.
Hàn Thượng Phong đột nhiên đứng dậy, lấy điện thoại ra, bên kia bắt máy thì anh nghiến răng mà nói, lại còn nhìn về phía Cơ Uyển nữa chứ.
"Hủy buổi hợp tác với Hạo thị."
Nói xong thì anh liền tắt máy, mắt vẫn cứ nhìn cô.
"Bộ... có... vấn đề gì sao?" Cơ Uyển khó hiểu hỏi, miệng cô hơi cười cười. Sao cô lại có cảm giác bị người ta vu oan cho nhỉ.
Hàn Thượng Phong đột nhiên đi tới chỗ cô, anh cứ tiến thì cô lại lùi, cuối cùng thì lưng cô cũng chạm tới bức tường lạnh băng. Anh đưa tay lên, chống vào tường, vây cô lại, không cho đường chạy thoát.
"Em là ai?" Hàn Thượng Phong nhìn thẳng vào mắt cô, giọng có chút lạnh.
Cơ Uyển lại càng khó hiểu, cô cũng nhìn vào đôi mắt của anh, bình tĩnh nói: "Anh bị mất trí à?"
"..."
"Đến vợ mình mà cũng không nhớ sao? Anh mất trí thật à?" Thấy anh không nói gì, Cơ Uyển mới nói tiếp. Nhưng mà cảm giác không đúng cho lắm.
"Vợ? Em là vợ anh thì vì sao lại hẹn với tên đàn ông khác?" Mặt Hàn Thượng Phong không một chút biến sắc, đã vậy còn nâng cằm cô lên.
"Đàn... đàn ông? Anh nói cái gì vậy?"
"Trưa nay em tại sao lại đi ăn trưa với Hạo Minh?" Hàn Thượng Phong gằn giọng.
"Đói."
"Em có biết là anh hủy hết tất cả để đặt nhà hàng, vậy mà em lại đi ăn trưa với tên khốn kia." Hàn Thượng Phong chỉ biết nhìn cô, anh cũng đâu dám nặng lời vì anh rất sợ nhìn thấy cô khóc.
"Tại anh không nói sớm. Em đâu biết là anh đã chuẩn bị như vậy." Cơ Uyển liền giải thích.
...
Im lặng hơn một phút, Cơ Uyển lóe lên một ý nghĩ.
"Anh ghen sao?"
"Đúng vậy. Ghen, ghen tới nỗi muốn bắt em đem nhốt ở nhà." Hàn Thượng Phong vậy mà thẳng thừng trả lời câu hỏi của cô.
Không hiểu sao lúc này Cơ Uyển lại thấy thật ấm áp. Không thể diễn tả nổi. Nhưng lại thấy có chút buồn cười.
"Chụt!" Cơ Uyển hơi kiễng chân, hôn nhẹ lên má của Hàn Thượng Phong.
Hàn Thượng Phong ngây người, mặt anh hình như cũng dần đỏ lên, trông vô cùng đẹp trai. Dường như những lúc cô chủ động thì anh sẽ bị đỏ mặt, tim đập cũng nhanh hơn bình thường. Khuôn mặt biến đổi trạng thái, đang ghen tức giận hờn thì liền chuyển thành vui vẻ.
Cơ Uyển nhìn anh mà bật cười. Quả thật thì trông anh có chút đáng yêu, bộ dạng này thật khiến ai nhìn vào cũng phải cười.
"Em cười cái gì?" Hàn Thượng Phong nhíu mày hỏi. Tuy nhíu mày nhưng giọng khá vui vẻ, không còn băng lãnh lạnh lùng như hồi nãy.
"Cười anh đó." Cơ Uyển lấy đầu ngón tay đẩy nhẹ trán anh ra.
Hàn Thượng Phong đúng là tâm trạng thay đổi như chong chóng, mới vừa nãy bầu không khí vừa lạnh vừa chua mùi giấm, bây giờ thì phải nói là ngọt như đường như mật.
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, cô cũng không ngại gì, chủ động vòng tay lên cổ anh.