Buổi sáng, Cơ Uyển ngồi trên giường, cuốn mình vào cái chăn rồi ngồi làm một số việc trên laptop.
Bữa sáng mà Tiểu Hy làm cho cô cũng đã nguội lạnh, vẫn y nguyên trên chiếc bàn cạnh đầu giường.
Cơ Uyển thò tay với với ly ca cao, mắt vẫn nhìn vào máy tính, tay kia vẫn thao tác chuột cùng bàn phím. Cô đưa ly ca cao lên miệng, uống một ngụm.
Chà! Lạnh thật. Chẳng phải Tiểu Hy mới đưa cho cô cách đó khoảng ba mươi phút thôi sao? Thời tiết bây giờ đã lạnh vậy sao?
Cơ Uyển thở dài một hơi, nhìn vào ly ca cao đã nguội. Cách đó vài ngày trước cô vẫn được thưởng thức cái hương vị ca cao nóng ấm, thơm ngọt kia. Chậc! Sao cùng là ca cao mà ly này không có một chút hương vị gì vậy? Hay là vị giác của cô đã mất rồi? Mất theo ly ca cao kia, mãi mãi cũng không thể được thưởng thức nữa.
Cơ Uyển nở nụ cười chua xót, tự chế giễu chính mình.
"Dương Cơ Uyển à, mày lại mộng tưởng lung tung rồi! Đừng nhớ về anh ta nữa. Quên đi."
Cô tự nhủ chính mình như vậy nhưng nào đâu dễ thực hiện. Cứ quyết tâm rồi lại không thể buông bỏ được.
Bốn tháng. Vẻn vẹn bốn tháng. Cơ Uyển yêu Hàn Thượng Phong một cách sâu đậm đến nỗi không thể buông bỏ được. Cô tự cười chính bản thân mình. Cô yêu Liêu Tống suốt hơn năm năm, lúc bị phản bội cô cũng không như thế này. Rốt cuộc thì cô lại bị làm sao vậy chứ? Cô không còn là Dương Cơ Uyển nữa sao?
Đang trong tâm trạng tự trách bản thân thì chuông điện thoại vang lên. Cơ Uyển thất thần một hồi lâu rồi mới nghe điện thoại. Là một số lạ.
"Alo."
"Xin chào cô, Cana. À không! Phải là Dương Cơ Uyển mới đúng." Một giọng nữ đầy giễu cợt vang lên ở đầu dây bên kia.
"Cô là..." Cơ Uyển nhíu mày.
"Chúng ta gặp nhau đi. Tôi có chuyện muốn nói với cô." Người phụ nữ ấy không trả lời sự thắc mắc của Cơ Uyển mà trực tiếp vào vấn đề chính.
"Tôi không quen cô." Cơ Uyển lạnh lùng nói.
"Không quen?" Cô ta bật cười. "Phải! Tôi là..."
Nói chuyện một hồi, Cơ Uyển xuống giường, thay đồ rồi đi ra ngoài. Lái xe tới địa điểm mà người phụ nữ đó nói.
Tại một quán cà phê nhỏ, vắng vẻ, vô cùng ít khách, Cơ Uyển mở cửa đi vào.
Nhìn ngó xung quanh, cuối cùng Cơ Uyển cũng thấy một người phụ nữ mặc đồ sang trọng đang ngồi thưởng thức cà phê. Cô đi thẳng về phía đó.
"Tôi là Dương Cơ Uyển." Cơ Uyển ngồi xuống chiếc ghế đối diện người phụ nữ.
Người phụ nữ kia nhìn Cơ Uyển một lượt với ánh mắt đánh giá. Cô ta khẽ lắc đầu.
"Cô... thích hoa sen?" Cô ta nhìn vào chiếc ghim cài áo bằng hoa sen trên ngực Cơ Uyển.
"Đúng vậy. Tôi thích hoa sen." Cơ Uyển dựa người vào ghế, vắt chéo chân, khẽ khoanh tay lại, thản nhiên đáp lại.
"Ồ! Chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau." Cô ta khẽ cười. "Chẳng trách Phong lại thích cô."
Cơ Uyển bất giác nhíu mày.
"Lý Thanh Nhàn, cô có ý gì?" Cơ Uyển nheo mắt hỏi.
"Ý tôi là... Phong thật ra thích cô... Nhưng... anh ấy cũng chỉ là thích những điểm tương đồng giữa tôi và cô thôi." Lý Thanh Nhàn nở nụ cười mỉa mai.
Tương đồng? Cơ Uyển vẫn chưa hiểu ý cô ta lắm. Đang định hỏi tiếp thì cô ta lại nói.
"Tôi thích hoa sen, thích socola, thích đồ ngọt, thích nuôi chó... và đặc biệt thích nghệ thuật." Lý Thanh Nhàn nở nụ cười đắc ý.
Cơ Uyển sững người. Quả thật những sở thích đó của cô ta rất giống cô. Rốt cuộc thì...
"Tôi và Phong không tính là yêu nhau nhưng mà tôi biết anh ấy yêu tôi từ lâu rồi. Chẳng qua bảy năm trước tôi phải sang Mĩ nên chúng tôi mới phải chia xa. Thật không ngờ bảy năm sau quay lại anh ấy đã có vợ là cô rồi." Lý Thanh Nhàn nhấp một ngụm cà phê rồi bắt đầu kể.
"Cô nói với tôi những chuyện này làm gì?" Cơ Uyển bình tĩnh nói, hơi nghiêng đầu.
"Tôi nói với cô để cô tự biết thân biết phận mà rời khỏi Phong. Người anh ấy yêu là tôi chứ không phải cô. Có yêu thì cũng chỉ coi cô như thế thân của tôi mà thôi." Lý Thanh Nhàn vươn người về phía trước, giọng cảnh cáo.
Cơ Uyển nhếch môi cười: "Tôi với anh ta không còn bất cứ liên quan nào nữa. Cô nói với tôi cũng vô dụng."
Đột nhiên Cơ Uyển lại chú ý tới bàn tay của Lý Thanh Nhàn. Cô ta đeo nhẫn. Chiếc nhẫn đính kim cương, hoa văn chìm là hoa sen... Giống hệt với chiếc nhẫn mà cô vô tình làm rơi trong ngăn tủ của Hàn Thượng Phong.
Lý Thanh Nhàn thấy Cơ Uyển nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay mình thì đắc ý giơ tay lên, chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn.
"Đây là chiếc nhẫn mà Phong tặng tôi năm tôi mười bảy tuổi. Hơn nữa... nó còn là nhẫn cặp."
Thì ra là vậy. Giờ thì mọi thắc mắc về Lý Thanh Nhàn và Hàn Thượng Phong cuối cùng cũng được giải đáp. Hàn Thượng Phong rốt cuộc cũng chỉ coi cô là thế thân mà thôi. Cô đúng là một