Bệnh viện...
Trần Bạch vừa mới đi ăn trưa về thì thấy Cơ Uyển đứng trước phòng ICU của Tiểu Hy. Bộ quần áo vẫn như hôm qua, đầu tóc gọn gàng... nhưng mà khuôn mặt hơi khó coi.
"Em không nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi rồi." Trần Bạch vui vẻ nói.
Cơ Uyển quay đầu lại, nhìn thẳng Trần Bạch. Ánh mắt mang đầy sát khí như thể muốn lột da.
"Có... có chuyện gì sao?" Trần Bạch cười hỏi. Trông thật dữ tợn. Không biết Hàn Thượng Phong chịu đựng cô vợ này kiểu gì nhỉ.
"TRẦN-BẠCH." Cơ Uyển nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một, ánh mắt như thú dữ đang lên cơn điên.
Cơ Uyển ngày càng tiến lại gần Trần Bạch. Anh bất giác nổi da gà, lùi về phía sau.
"Có chuyện gì từ từ nói. Em như này thật khiến tôi sợ đấy." Trần Bạch nở nụ cười hòa hoãn.
"Anh dám bảo Hàn Thượng Phong đưa tôi vào khách sạn. Tôi lột da anh." Cơ Uyển trừng mắt, giọng nói hung tợn đến đáng sợ. Hai bàn tay đã thành quyền, chuẩn bị tung nắm đấm vào Trần Bạch.
"Từ từ... Có gì từ từ nói, đừng..." Trần Bạch xua xua tay, muốn hòa hoãn nhưng không thể.
Cơ Uyển vừa giơ nắm đấm lên thì điện thoại Trần Bạch đổ chuông.
"Từ từ, chờ tôi một chút." Trần Bạch giơ tay ngưng chiến. Lấy điện thoại ra.
Sắc thái khuôn mặt Trần Bạch bỗng trở nên nghiêm túc.
"Alo."
"Thiếu gia, đã bắt được kẻ điều khiển chiếc xe tông vào Đoàn tiểu thư."
"Tốt. Tôi sẽ đến ngay." Trần Bạch gật đầu.
Cơ Uyển đứng gần nên cũng nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Trần Bạch. Hai nắm đấm hạ xuống, buông lỏng, hàng lông mày cũng dãn ra.
"Đã bắt được?" Cơ Uyển hỏi lại cho chắc.
Trần Bạch khẽ gật đầu.
"Em ở lại đây, tôi đi xem xét tình hình." Trần Bạch vội vàng rời đi.
"Chờ chút, tôi đi cùng anh." Cơ Uyển vội chạy theo.
Hai người lên xe, đi tới một tòa cao ốc lớn.
Trần Bạch dẫn Cơ Uyển đi vào trong tòa nhà, đi qua một lối hành lang dài, xuống một căn phòng nhỏ ở dưới tầng hầm của tòa nhà.
Căn phòng thiết kế sang trọng, có cả một quầy chứa toàn rượu, đều là những loại rượu hiếm và lâu đời.
"Thiếu gia." Bốn người đàn ông mặc đồ đen đi ra cúi người chào Trần Bạch. Sau đó thì nhìn về phía Cơ Uyển.
"Hàn thiếu phu nhân." Họ cúi người chào Cơ Uyển.
Cơ Uyển ngạc nhiên. Vậy mà mấy người họ lại biết cô sao?
"Bọn họ là người của Trần gia. Mỗi người họ đều một lần hộ tống em." Trần Bạch lên tiếng giải thích, tránh để Cơ Uyển phải ngạc nhiên lâu tới vậy.
À! Thì ra họ chính là những tài xế chuyên phụ trách đưa đón Hàn Thượng Phong và Cơ Uyển tới Trần gia.
"Người đâu?" Trần Bạch hỏi.
Bốn người đàn ông lập tức nhường đường, mở cánh cửa ở đằng sau họ ra. Trần Bạch đi vào, theo sau là Cơ Uyển.
Một người đàn ông trông khá bầm dập bị trói chặt vào một cái ghế, hắn ta hình như đã bị ngất, không một chút động đậy.
Một vệ sĩ tới vỗ vỗ má người đàn ông kia làm hắn ta tỉnh lại.
Trần Bạch ngồi xuống chiếc sofa, vắt chéo chân, kiên nhẫn chờ đợi hắn ta tỉnh lại.
Khi người đàn ông kia tỉnh lại, Trần Bạch mới cất giọng lạnh lùng tra hỏi.
"Ai sai ông tông vào chiếc xe kia?"
"Tôi... tôi không biết gì cả. Xin hãy thả tôi ra." Hắn ta lắc đầu, bộ mặt đáng thương.
"Một là nói, hai là... chết. Ông chọn đi." Trần Bạch tăng thêm vài phần đe dọa mặc dù trên môi vẫn nở nụ cười nhạt.
"Tôi nói rồi, tôi không biết gì cả." Hắn ta vẫn chưa chịu thừa nhận, vùng vẫy, lắc đầu liên tục.
Trần Bạch khẽ nhíu đôi lông mày.
Cơ Uyển ngồi chăm chú nhìn người đàn ông kia, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Nhìn ông ta có vẻ không phải người xấu. Khuôn mặt hiền lành, trông khá chất phác.
"Ông có vợ con không?" Cơ Uyển nghiêm túc hỏi, khẽ khoanh tay lại.
"Không... Không được động đến họ." Người đàn ông kia kích động mà gào lớn.
Thì ra là vậy. Ông ta dường như rất yêu thương vợ con của mình.
Cơ Uyển nhìn Trần Bạch, hất cằm. Trần Bạch lập tức hiểu ý. Thật không ngờ Cơ Uyển lại thông minh tới vậy.
"Hắn ta trả ông bao nhiêu? Tôi sẽ trả gấp đôi nếu ông nói ra. Nếu ông không nói... thì đừng trách tôi làm gì tới gia đình ông." Trần Bạch chậm rãi nói, ánh mắt thêm vài phần sắc lạnh.
"Đừng, đừng làm gì họ. Vợ tôi vẫn đang nằm bệnh, con gái tôi vẫn phải đi học đại học. Xin cậu, thiếu gia, cậu đừng làm gì họ." Người đàn ông kia, lắc đầu liên tục, nước mắt đã giàn giụa.
"Vậy ông nói đi. Ai là người sai khiến ông? Tôi sẽ trả một khoản tiền đủ để gia đình ông sống cả đời." Trần Bạch nói tiếp, hơi nhếch mép, có vài phần đắc ý.
"Là... một người đàn ông. Hắn ta trả tôi một khoản tiền rất lớn và yêu cầu tôi dùng xe đâm vào chiếc BMW màu trắng biển số xxx. Tôi đã từ chối nhưng hắn ta đe dọa sẽ giết vợ con tôi."
"Người đàn ông đó là ai? Ông có nhìn thấy mặt không?" Trần Bạch tiếp tục hỏi.
"Hắn ta nói hắn ta tên là... Hàn Thượng Phong."
Trần Bạch lập tức sững sờ. Anh có nghe lầm không vậy?
"Ông nói lại lần nữa."
"Hắn ta tên là Hàn Thượng Phong." Người đàn ông thành khẩn trả lời.
Trần Bạch thật khó để tin được những gì mình vừa nghe được. Không thể nào! Làm gì có chuyện bạn tốt của anh lại đi làm những chuyện này.
"Ha!" Cơ Uyển nhếch mép cười, khuôn mặt tối sầm lại, hai bàn tay nắm chặt lại.
Hàn Thượng Phong. Lại là Hàn Thượng Phong. Cô đã hiểu rồi. Mọi chuyện đều nhắm về cô cả. Cho người bắt cóc không thành, bây giờ lại cho người tông xe cô. Quả nhiên đều là lừa đảo.