Rửa mặt xong, Cơ Uyển từ từ hé mở cửa phòng tắm, nhìn ra ngoài. Phù! Hàn Thượng Phong hình như đã ra ngoài. Cô thở phào nhẹ nhõm rồi đi ra, tới chỗ chiếc giường rồi nằm xuống.
Hình như cô đã quên mất điều gì đó thì phải.
Suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cô cũng nhớ ra đó là gì. Ngay lập tức, Cơ Uyển ngồi dậy, định xuống giường đi tìm Hàn Thượng Phong.
Nhưng cô chưa kịp xuống giường thì Hàn Thượng Phong đã mở cửa đi vào. Tay bưng một tô cháo nóng hổi khác.
"Rốt cuộc thì tại sao tôi lại ở đây? Đây là đâu?" Cơ Uyển nghiêm túc hỏi, dường như thái độ cũng thay đổi 360 độ.
Cô đã quên mất rằng cô đang định ly hôn với Hàn Thượng Phong, phải giữ khoảng cách.
"Đây là nhà của Trần Bạch, hôm qua em bị ngất nên anh đưa em về đây nghỉ ngơi." Hàn Thượng Phong bưng tô cháo tới chỗ Cơ Uyển, lại ngồi xuống.
Đúng rồi! Hôm qua cô chỉ nhớ đầu óc có chút quay cuồng, sau đó thì không biết chuyện gì xảy ra nữa.
"Anh hâm lại cháo rồi, mau ăn đi." Hàn Thượng Phong múc một thìa cháo, thổi nhẹ rồi đưa tới trước miệng Cơ Uyển.
"Không ăn." Cơ Uyển quay mặt sang chỗ khác né tránh.
Hàn Thượng Phong vẫn tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc lâu sau, thấy Cơ Uyển vẫn kiên quyết không anh thì anh mới thở dài.
"Anh vốn dĩ muốn lịch sự với em, đút cháo cho em bằng thìa nhưng em lại không thích lịch sự. Vậy thì chỉ còn biện pháp dùng miệng thôi." Hàn Thượng Phong ra vẻ vô tội, khẽ nhún vai một cái rồi ghé sát tai Cơ Uyển. "Anh sẽ khuyến mãi thêm cho em một phần... cháo lưỡi."
Cơ Uyển đỏ mặt, quay đầu nhìn anh. Hàn Thượng Phong nở nụ cười tươi.
"Đồ biến thái." Cơ Uyển khẽ nhíu mày rồi dành lấy tô cháo, ngoan ngoãn ăn.
"Tốt. Nhưng mà hơi tiếc." Hàn Thượng Phong cười nhẹ rồi làm bộ mặt đầy tiếc nuối.
"Tiếc cái đầu anh. Muốn ăn thì đi mà tìm em gái Nhàn Nhàn của anh." Cơ Uyển lườm Hàn Thượng Phong một cái, giọng có chút khó nghe.
"Bà xã à, thật oan cho anh quá. Nhàn Nhàn cũng chỉ là bạn của anh, mọi chuyện không như em nghĩ đâu." Hàn Thượng Phong đột nhiên giở giọng đáng thương, gục đầu xuống bờ vai nhỏ của Cơ Uyển.
"Biến đi chỗ khác." Cơ Uyển nhăn mặt đẩy Hàn Thượng phong ra.
Đừng tưởng giở giọng nũng nịu thì có thể mua chuộc được cô. Xì! Mở miệng ra là Nhàn Nhàn. Thử hỏi nghe có tức không chứ.
Đột nhiên điện thoại của Hàn Thượng Phong đổ chuông. Anh đứng dậy, cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình rồi đi ra chỗ cửa sổ.
Cơ Uyển không chú tâm gì nên cũng không để ý xem rốt cuộc anh nói chuyện gì. Chỉ thấy Hàn Thượng phong quay sang nhìn cô cười rồi lại nói chuyện tiếp.
"Ăn xong chưa?" Hàn Thượng Phong khẽ hỏi.
"Sắp." Cơ Uyển hờ hững trả lời.
Chờ cô ăn xong, Hàn Thượng Phong đem tô xuống dưới nhà, trước khi ra ngoài anh còn dặn.
"Em thay đồ đi, chúng ta đi tới một nơi."
Cơ Uyển khó hiểu nhìn Hàn Thượng Phong. Anh cũng không giải thích thêm gì, cứ thế đóng cửa rồi mất hút.
Cơ Uyển ngồi một lúc rồi cũng nghe lời anh. Cô đi tới chỗ tủ đồ, mở ra. Quả nhiên bên trong có mấy bộ đồ nữ, đều là nhãn hiệu mà cô thường mặc.
Thay một bộ đồ xong, Cơ Uyển đi xuống dưới nhà.
Bất ngờ là Hàn Thượng Phong thần tốc thay một bộ đồ mới, anh đang đứng đeo đồng hồ.
Anh mặc một chiếc áo len đen cao cổ, quần tây ôm sát đôi chân dài, đôi giày da bóng loáng, bên ngoài khoác chiếc áo dạ màu đen dài đến đầu gối. Khuôn mặt vẫn vậy, đẹp trai khỏi nói, mái tóc rủ xuống càng tăng thêm nét quyến rũ của anh.
Cơ Uyển có cảm giác thật trùng hợp. Hình như hai người giống như đang mặc đồ đôi thì phải. Chiếc áo len cao cổ màu nâu, chiếc áo dạ màu trắng, quần đen, boot cao cổ đen nốt.
"Được rồi, xuất phát." Hàn Thượng Phong lại gần chỗ Cơ Uyển, vòng qua eo cô rồi bế cô lên.
"Bỏ tôi xuống." Cơ Uyển tuy phản kháng nhưng tay vẫn túm lấy vai anh. Bởi vì cô rất sợ ngã.
Hàn Thượng Phong đặt cô vào trong xe, đóng cửa lại, vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái.
Trong suốt đường đi, Cơ Uyển không nói bất cứ điều gì, thả hồn vào những cảnh bên ngoài xe. Chưa bao giờ cô ngắm thành phố London một cách say đắm như vậy. Quả thật cô rất thích nơi này.
Ngắm mãi rồi mắt cũng mỏi, Cơ Uyển không biết mình đã ngủ quên mất từ lúc nào. Chỉ cảm nhận được một làn hơi thở ấm áp bao bọc lấy, thân thể nhẹ tênh.
Lúc tỉnh dậy, Cơ Uyển mới thấy mình đang ở một nơi vô cùng quen thuộc. Đây... Tại sao cô lại ở nơi này?
Cơ Uyển xuống giường, chân trần đi ra ngoài. Đoán chắc giờ cũng mới xế chiều bởi vì ánh mặt trời đỏ rực vẫn còn lấp ló xa xa trên những cánh đồng hoa.
"Tiểu Uyển, con dậy rồi sao?" Lê Diệu đang nói chuyện vui vẻ,