Căn phòng yên tĩnh bỗng phát ra một vài tiếng động lạ phía sau cánh cửa. Cơ Uyển nhíu mày, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cánh cửa.
"cạch"
Cửa nhẹ nhàng mở ra. Một người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần tây đi vào. Không ai khác ngoài Lý Kỳ.
Hắn nở nụ cười, nhìn cô bằng ánh mắt nham hiểm. Một người đàn ông khác đi vào, tay bưng một cái khay, tiến lại gần phía Cơ Uyển rồi nhanh chóng bịt miệng cô lại.
Cơ Uyển giãy giụa chống cự nhưng vô ích. Đầu của cô đã bị tên đàn ông kia giữ chặt lại.
Lý Kỳ đeo chiếc găng tay y tế vào, động tác thuần thục vô cùng. Sau đó, hắn thảo bỏ vỏ của ống kim tiêm, lấy lên một lọ chứa dung dịch nhỏ. Chiếc kim tiêm dần hút hết dung dịch bên trong chiếc lọ nhỏ.
Hắn lắc lắc cái cổ, xé toạc chiếc áo sơ mi mà cô đang mặc, để lộ cánh tay. Kim tiêm dần xuyên vào da thịt cô, cảm giác mát lạnh, một dòng chất lỏng đã hòa vào máu của cô.
Lý Kỳ giữ chặt cô trong vài giây, sau đó vòng ra phía sau, cởi trói cho cô.
Cơ Uyển không biết hắn đã tiêm cái gì vào người mình nhưng mà hiện tại cô có cảm giác mơ hồ, tay chân bủn rủn, run rẩy lên. Dù đã được cởi trói nhưng cô không tài nào điều khiển được cơ thể mình là phải đứng dậy, chạy thoát khỏi đây.
Trong mơ hồ, cô chỉ nghe thấy tiếng cười của Lý Kỳ và tên bên cạnh. Hắn đặt cô nằm dưới nền nhà, sau đó đi ra phía cánh cửa.
Một lúc sau, Dương Tuyết Hoa đi vào, trên người mặc bộ đồ vô cùng nóng bỏng. Ả nhìn Cơ Uyển bằng ánh mắt mỉa mai, đắc ý.
Cơ Uyển dần dần cảm thấy cơ thể mình như có một luồng điện chạy ngay qua. Cổ họng trở nên khô rát, không thể nói lên lời. Hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp, nóng rực.
Trong cơn mơ hồ không rõ, cô nghe thấy tiếng Lý Kỳ ra lệnh cho Dương Tuyết Hoa.
"Cởi."
Dương Tuyết Hoa lập tức ngoan ngoãn cởi chiếc váy đang mặc trên người ra, chẳng mấy chốc người cô ta đã trần như nhộng.
Lý Kỳ liếc mắt về phía cô rồi nhếch môi cười. Tiếp sau đó, hắn bắt đầu ôm lấy Dương Tuyết Hoa, đặt ả ngồi lên kệ để rượu, bàn tay bắt đầu sờ soạng khắp mọi nơi trên thân thể ả.
"Uhm..."
Tiếng rên uốn éo như sóng nước, ả ta cứ thể kêu lên từng tiếng kêu hoan ái.
"Dương Cơ Uyển, bây giờ cô sẽ được trải nghiệm quá trình hình thành nhân cách của Hàn Thượng Phong." Lý kỳ nhìn cô cười, bàn tay hắn vẫn đang mân mê hạ thân của Dương Tuyết Hoa.
Tiếng rên rỉ của Dương Tuyết Hoa cứ thế vang lên bên tai Cơ Uyển.
Cơ thể cô nóng ran, nhịp thở gấp gáp. Tất cả mọi thứ đều không nghe theo sự điều khiển của cô. Thì ra... hắn đã tiêm cho cô thuốc kích dục.
Cơ Uyển cố điều khiển bản thân, nhắm chặt mắt lại, không cho phép nhìn những thứ kia. Cảm giác thật buồn ói. Trong lúc cả cơ thể nóng ran, Cơ Uyển nôn khan một hồi. Từng tiếng rên của Dương Tuyết Hoa cùng tiếng thở thỏa mãn của đàn ông cứ thế len vào tâm trí cô.
Cô sắp không thể chịu đựng được nữa rồi. Cơ Uyển lấy tay che miệng, không để cho mình phát ra tiếng kêu, tiếng thở gấp. Một cảm giác thật khó chịu. Ngay lúc này, cô nghĩ ngay tới Hàn Thượng Phong, nghĩ tới lần hoan ái ngày hôm qua của anh và cô.
Phong! Em sắp không chịu nổi nữa rồi!
Anh đang ở đâu?
Trông Cơ Uyển lúc này vô cùng khổ sở.
Thật bỉ ổi! Ý thức còn sót lại của cô chỉ biết kinh tởm Dương Tuyết Hoa cùng Lý Kỳ.
Mấy gã đàn ông không biết từ đâu xuất hiện, hắn dựng Cơ Uyển ngồi dậy, bàn tay bẩn thỉu bắt đầu vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô.
Phong! Cứu em!
------------
Trước màn hình tivi, Hàn Thượng Phong nhìn thấy cảnh Cơ Uyển đang khổ sở, ánh mắt mong chờ của cô hướng về phía anh.
"Rầm."
Hàn Thượng Phong đã mạnh vào bàn một cái rồi lập tức chạy ra ngoài.
Mấy tên vệ sĩ mặc áo đen đứng chặn anh ở ngoài cửa, không cho anh ra ngoài.
"Cút." Hàn Thượng Phong cất giọng lạnh băng.
Bọn chúng vẫn đứng đấy. Không còn cách nào, Hàn Thượng Phong liền xông lên giải quyết bọn chúng. Chẳng mấy chốc anh đã giải quyết xong xuôi đám thủ hạ của Lý Kỳ.
Lấy điện thoại, anh gọi ngay cho Nghiêu Vũ.
"Đưa người lên đây, mau chóng giải cứu thiếu phu nhân."
Hàn Thượng Phong nhanh chân chạy lên từng tầng một, mở cửa từng phòng. Đây là một khách sạn lớn nên việc tìm người là vô cùng khó khăn.
Cơ Uyển! Hãy đợi anh.
------------
Hai gã đàn ông lại gần Cơ Uyển, nở nụ cười dâm tà.
"Cô em, không chịu nổi nữa rồi chứ gì?" Một tên khẽ liếm môi.
"Chỉ cần cô em cầu xin, bọn anh lập tức làm em sung sướng." Tên kia nâng cằm cô lên, mơn trớn cái cằm nhỏ của cô.
Cơ Uyển trừng mắt nhìn hai tên đàn ông. Đột nhiên trong đầu cô lóe lên một tia hy vọng nhỏ. Một khẩu súng ngắn. Nó nằm ngay ở thắt lưng của tên kia. Chỉ cần cô lấy được khẩu súng, nhất