Tối đến, bữa tiệc vui vẻ cũng đã kết thúc, Trần Bạch ở lại với Tiểu Hy, Delvin về phòng bệnh nghỉ ngơi. Còn lại Hàn Thượng Phong cùng Cơ Uyển đi trên hành lang vắng lặng của bệnh viện.
Hành lang tưởng chừng ngắn nhưng lại vô cùng dài. Đi mãi, đi mãi vẫn chưa tới nơi.
Cơ Uyển mang vẻ mặt buồn rầu, bước đi một cách chậm rãi, mỗi bước đi thật nặng nề. Tại sao vui như vậy mà cô lại không cảm thấy vui nữa chứ.
Hàn Thượng Phong đi bên cạnh cô, từng bước từng bước nhẹ nhàng, theo sát tốc độ của cô. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đi, thỉnh thoảng lại nhìn cô.
Cuối cùng hai người họ cũng đi tới bãi đậu xe. Quãng đường dài như cả trăm cây số, thời gian trôi qua như nửa thế kỉ.
Anh mở cửa xe cho cô, sau đó lại vòng sang bên kia, mở cửa rồi ngồi vào xe.
"Mệt rồi à?" Hàn Thượng Phong khẽ hỏi.
Cơ Uyển không nói gì, gật đầu nhẹ. Đúng là mệt thật. Cảm giác cô chỉ muốn ngồi yên một chỗ, không muốn làm bất cứ thứ gì.
Cô lấy điện thoại ra, đã gần mười hai giờ. Cảm giác buồn rầu dẫn dắt con người ta tới cơn buồn ngủ. Cơ Uyển dường như không thể chống cự được nữa, ngủ thiếp đi trên xe.
Hàn Thượng Phong đang lái xe cũng đậu xe lại ở ven đường Anh cởi áo khoác ra, đắp lên cho cô, nhìn gương mặt ngủ say của cô rồi mỉm cười.
Chiếc xe tiếp tục chạy, chạy mãi trên đường như không có điểm dừng.
--------------
Ngủ một mạch tới tận trưa, Cơ Uyển thức dậy, nằm yên trên giường, cuộn mình trong chiếc chăn. Bên cạnh giường trống không, ga giường cũng lạnh nên cô đoán Hàn Thượng Phong đã dậy từ lâu.
Nằm được khoảng một lúc, Cơ Uyển ngồi dậy, vươn vai rồi đi vào nhà tắm. Tiếng nước lách tách trong phòng tắm, những giọt nước ấm áp xối lên thân thể mềm mại của người phụ nữ, theo những đường cong gợi cảm, những giọt nước tí tách rơi xuống nền đá.
Xong xuôi, Cơ Uyển mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen rồi đi ra ngoài. Tiếng máy sấy tóc vù vù bên tai, chẳng mấy chốc mái tóc đã khô. Cơ Uyển nhìn vết thương trên mặt, không khỏi nhíu mày. Cô lấy thuốc bôi lên rồi dán băng cá nhân vào.
Mọi thứ trong căn phòng này đều vô cùng đầy đủ. Tuy đây là nhà của Trần Bạch nhưng cô đoán chắc mọi thứ này đều do Hàn Thượng Phong chuẩn bị cho cô.
Xuống phòng khách, Cơ Uyển trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trên ghế sofa bọc da màu nâu. Thân thể cường tráng, tấm lưng rộng hiện ra rõ nét. Trên lưng anh còn có mấy vết thương, rõ ràng là vết thương mới.
Trên bàn còn có một hộp thuốc.
Cơ Uyển nhíu mày, chạy nhanh xuống lầu. Hàn Thượng Phong phát giác được bước chân của cô, ngoảnh đầu nhìn lại.
"Em..."
"Anh bị làm sao thế này?" Không cho Hàn Thượng Phong mở miệng nói hết, Cơ Uyển cất giọng lo lắng.
Hàn Thượng Phong xoay xoay cổ tay trái, cười nhẹ: "Không sao, vết thương ngoài da thôi."
Cơ Uyển đau lòng nhìn mấy vết thương chưa kịp đóng vảy, rỉ một ít máu. Ngón tay cô lướt qua những vết thương. Lưng anh lạnh băng, đầu ngón tay của cô vừa mềm mại, vừa ấm áp khiến Hàn Thượng Phong có cảm giác tê dại.
"Xin lỗi."
Cơ Uyển ôm lấy anh từ phía sau, áp mặt lên tấm lưng lạnh băng của anh.
"Ngốc ạ!" Hàn Thượng Phong xoay người lại, ôm lấy cô thật chặt. "Anh mới phải xin lỗi. Xin lỗi vì đã liên lụy tới em."
Cơ Uyển lắc đầu, ôm anh thật chặt, tựa đầu lên bờ vai của anh.
"Để em bôi thuốc cho anh." Cơ Uyển với lấy lọ thuốc cùng miếng bông trên bàn, từng động tác nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương.
Bôi xong, Cơ Uyển mặc áo sơ mi vào cho Hàn Thượng Phong. Không hiểu sao tay cô cứ run lên, mỗi khi chạm vào những cơ bắp rắn chắc kia cô lại đỏ mặt.
Đóng được cúc thứ ba, bàn tay cô đã bị anh túm lại. Cơ Uyển ngước mắt nhìn Hàn Thượng Phong, hai má vẫn hơi ửng hồng. Hàn Thượng Phong nhìn cô, cười ôn nhu rồi cúi xuống hôn cô.
"Nhìn em dễ thương chết mất!" Giọng nói khàn khàn, mang theo từng ý vui vẻ.
Cô bị anh đẩy xuống ghế sofa, chẳng biết từ khi nào anh đã đè lên người cô rồi.
Môi lưỡi cô cứ thế bị anh quấn quýt không buông, hai má đang ửng hồng dần trở nên đỏ hơn, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao hơn. Anh khẽ cắn vào cánh môi mềm mại của cô, khiến nó sưng đỏ lên, làm cho cô không khỏi run rẩy. Bàn tay không an phận kia đã nhanh chóng luồn vào trong áo ngủ của cô,