Bây giờ thì cả Hàn thị đều biết giám đốc Dương, Dương Cơ Uyển là vợ của Boss máu lạnh Hàn Thượng Phong, là con dâu của Hàn gia, Hàn thiếu phu nhân. Tin động trời này khiến cho cả Hàn thị đều sửng sốt. Có người bất ngờ, cũng có người vô cùng lo sợ vì đã từng đắc tội Cơ Uyển.
Cuộc sống của cô lại bị đảo lộn rồi! Cơ Uyển than khóc trong lòng.
Tối đến, sau khi dùng cơm ở nhà lão phu nhân về, Cơ Uyển cứ vậy nằm trên giường mà ôm cái gối.
Cô muốn một cuộc sống bình yên mà tại sao không ai cho cô vậy?
Hàn Thượng Phong vừa mới tắm xong, bộ đồ ngủ màu đen, mái tóc ướt rủ xuống che khuất đôi mắt. Anh nhìn Cơ Uyển thất thần trên giường hồi lâu rồi mới lại hỏi thăm cô.
"Em lại làm sao nữa?"
Anh ôm lấy Cơ Uyển, hôn nhẹ lên má cô.
"Hàn Thượng Phong..." Cơ Uyển lẩm bẩm trong mồm sau đó liền quay người lại, mặt đối mặt với anh.
"Anh đi chết đi." Chiếc gối đập thẳng vào gương mặt tuấn tú vẫn còn đang ngơ ngác của Hàn Thượng Phong.
Cơ Uyển ngồi dậy, nhào tới quất gối vào người Hàn Thượng Phong, mặc anh kêu la cầu xin.
"A! Bà xã, em nhẹ tay chút!"
"Đừng mơ tưởng! Hôm nay em sẽ trút hết lên người anh." Cơ Uyển không hề buông tha, thẳng tay quất anh như một bao cát để hả giận.
Cuối cùng, tay Cơ Uyển cũng mỏi, cô thở hổn hển rồi quẳng cái gối xuống người Hàn Thượng Phong, nằm gục xuống đó.
Trông Hàn Thượng Phong tơi tả vô cùng. Quần áo xộc xệch, mái tóc rối bù, mồ hôi nhễ nhại, gương mặt có chút đỏ.
Hàn Thượng Phong vòng tay kéo Cơ Uyển ôm sát vào lòng, tiện tay ném cái gối sang một bên. Bây giờ thì cô hoàn toàn nằm trên người anh, không một chút phản kháng.
Cơ Uyển gối đầu trên ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch. Cảm thán một câu: "Wào! Hàn Thượng Phong cũng có lúc tim đập nhanh như vậy sao?"
"Kể chuyện đi." Cơ Uyển nằm trên người anh, cất giọng khàn khàn. Từ nãy hét to quá nên giờ không còn sức để nói.
"Chuyện gì?" Hàn Thượng Phong hơi nghiêng người, đẩy cô nằm xuống giường, nằm trọn trong vòng vây của anh.
"Chúng ta là vợ chồng, có phải không?" Cơ Uyển nhìn thẳng vào mắt anh.
"Tất nhiên." Hàn Thượng Phong nhéo lấy má cô, nở nụ cười ngọt ngào.
Cơ Uyển hơi nhăn mặt, nói tiếp: "Nhưng mà em chẳng biết gì về anh cả."
Hàn Thượng Phong lại bật cười: "Sao em lại quan tâm tới cái đấy? Chỉ cần anh biết tất cả của em là được rồi."
"Nói thử coi." Cô ôm lấy cánh tay anh, lắc lắc.
"Ờm..." Hàn Thượng Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em thích hoa sen, thích màu be, thích vẽ, thích ăn nhất là lẩu, thích ngắm bình minh, mọi thứ về socola em đều thích, đặc biệt là thích ca cao,..." Một tràng dài tuôn ra. Quả nhiên anh hoàn toàn hiểu cô, không sót một chút nào.
"À! Còn nữa, 89, 58, 91. Anh nhớ không nhầm thì đây là số đo ba vòng của em." Hàn Thượng Phong lại bổ sung tiếp, nở nụ cười ngây thơ.
"Sao anh biết?" Cơ Uyển thán phục. Ồ! Nhưng mà... Khoan đã... Hai má của cô bắt đầu ửng hồng, nóng vô cùng.
"Anh nhìn đi đâu vậy?" Cơ Uyển nhanh tay kéo áo lại, đẩy Hàn Thượng Phong ra xa.
Từ nãy tới giờ ánh mắt của anh như một tên biến thái, cứ vậy nhìn chằm chằm vào khe rãnh lấp ló phía sau chiếc áo ngủ.
"Anh muốn kiểm chứng xem liệu những số đo kia có đúng không." Hàn Thượng Phong lại cười, bàn tay đưa tới nhưng lại bị Cơ Uyển bắt lấy.
"Anh... Tên biến thái." Cơ Uyển gằn giọng nói.
"A!"
Hàn thượng Phong lại kêu đau thảm thiết. Trên bàn tay anh vẫn còn dấu vết răng, chỗ bị Cơ Uyển cắn đỏ ửng lên, trông vô cùng nổi bật.
"Được rồi! Bây giờ kể chuyện của anh cho em nghe đi." Cơ Uyển cất giọng bình thản, như chưa có chuyện gì xảy ra, tay cô cứ thế vuốt ve bàn tay thon dài của Hàn Thượng Phong.
"Em muốn anh kể chuyện gì?"
"Tại sao anh lại bị đa nhân cách?" Cô không nhìn anh, chăm chú nghịch nghịch bàn tay của anh.
Hàn Thượng Phong nghe xong liền cứng đờ người. Một lúc lâu sau cũng không thấy anh có phản ứng gì, Cơ Uyển mới đưa mắt nhìn anh, hơi nhíu mày, miệng hơi há ra.
"Khoan! Đừng cắn! Anh kể." Hàn Thượng Phong rụt tay lại nhưng Cơ Uyển vẫn khăng khăng giữ chặt lấy bàn tay anh, ánh mắt đe dọa.
"Tốt." Cơ Uyển gật đầu, bắt đầu trở nên dịu dàng, vuốt ve bàn tay đáng thương kia.
"Nhưng mà... Em phải hứa là không được cười." Hàn Thượng phong do dự một lúc rồi nói.
"Ừm. Không cười." Cơ Uyển gật đầu.
"Nếu em cười thì tính sao đây?" Hàn thượng Phong không yên tâm nói tiếp.
"Toàn quyền xử lí." Cơ Uyển nhún vai.
"Được. Nếu em cười, hôn anh năm phút." Anh nở nụ cười đắc ý.
"Ok. Kể đi. Nhiều lời quá." Cơ Uyển gật gật đầu.
Nhưng mà nghĩ lại thì... có phải cô vừa chơi ngu không? Nhỡ cô cười thì sao? Hôn năm phút lận đó. Liệu cô có tắc thở chết không?
Hàn Thượng Phong hít một hơi rồi bắt đầu kể.
Hàn Thượng Phong vốn dĩ sinh ra trong Hàn gia, là tiểu thiếu gia được cưng chiều trong nhà. Lúc mới sinh ra, anh đã được cô trông trẻ chăm sóc vì lúc bấy giờ Hàn gia đang lúc khó khăn, mọi người ai nấy cũng bận bịu.
Năm ba tuổi, anh nghịch ngợm vô cùng, đập nát mất mấy cái bình hoa quý của ông nội, đầu độc chết cả cái hồ cá nhỏ mà ba anh yêu quý. Nghịch như vậy thì tất nhiên là cũng bị đánh đòn nhưng mà lúc nào bà nội cũng nói hộ anh, nuông chiều anh tới nỗi hư.
Nói thật thì hồi nhỏ anh rất hay khóc vì khóc bà nội mới đau lòng, càng cưng chiều anh hơn. Năm anh sáu tuổi, có một lần anh đi chơi bị chó cắn một vết ở bụng chân, lúc đó anh đã liều chết xông tới nắm đầu con chó rồi ném nó thẳng xuống cái hồ gần đó. Mọi người ai nấy cũng đều ngạc nhiên. Không ngờ anh lại có dũng khí tới vậy.
Lúc phải tiêm phòng dại, Hàn Thượng Phong khóc suốt một buổi tối, mặc dù đã sáu tuổi rồi nhưng anh vẫn cứ ôm khư khư lấy tay mẹ mà khóc, không buông một lúc nào.
"Phụt! Ha ha ha!" Cơ Uyển từ nãy tới giờ đã cố gắng nhịn