Ba mươi Tết, hôm nay Hàn Thượng Phong bị Cơ Uyển lôi ra khỏi nhà để đi mua sắm.
Chiếc Bugatti màu xanh lam đặc trưng lao nhanh trên đường, sau đó dừng lại ở một trung tâm thương mại lớn.
Người ra vào đông như kiến, chật chội vô cùng, tới một lỗ hổng nhỏ cũng không có để đi.
"Đông quá vậy!" Cơ Uyển nhìn qua cửa xe, nhăn mặt.
"Chúng ta đi chỗ khác." Hàn Thượng Phong một tay đặt lên cửa, một tay đặt lên vô lăng, gương mặt lộ rõ sự chán ghét.
"Không được. Như vậy mới có cảm giác đi mua sắm." Cơ Uyển liếc Hàn Thượng Phong một cái rồi mở cửa xuống xe.
"Anh ở đây đợi em. Có chết anh cũng không vào trong đó." Hàn Thượng Phong còn chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.
Cơ Uyển nghe xong lập tức mở cửa ngồi lại vào trong.
"Ầy! Thế nào anh mới chịu đi cùng em?" Cơ Uyển lắc lắc cánh tay anh.
"Không đi." Hàn Thượng Phong dứt khoát nói.
"Ghét anh rồi. Em muốn được đi mua sắm cùng anh như bao vợ chồng bình thường khác mà anh cũng khó chịu, cọc cằn. Về nhà. Không đi đâu nữa." Cơ Uyển khoanh tay lại, ngồi im trên ghế, gương mặt lộ rõ vẻ tức giận.
Lại nhìn ra ngoài cánh cửa, thấy một cặp đôi trẻ đang vui vẻ mua sắm, tách xách từng túi từng túi hàng một trên tay. Cơ Uyển không khỏi thêm tức giận.
Hàn Thượng Phong cũng nhìn theo ánh mắt của cô, một lúc lâu sau anh mới có phản ứng. Anh thở dài một hơi rồi giẫm chân ga, chiếc xe lại lao vụt về phía trước.
Cơ Uyển tức chả thèm nói, đến nhìn cũng không.
Tốc độ của xe dần dần chậm lại, một màu tối thui xuất hiện. Đây là bãi đậu xe sao?
Cơ Uyển nhìn xung quanh một lúc, chiếc xe dừng lại hẳn, cô lại nhìn Hàn Thượng Phong.
"Trung tâm thương mại của Trần gia, thuộc quyền sở hữu của Trần Bạch." Hàn Thượng Phong cũng quay mặt nhìn cô.
Cơ Uyển chớp chớp mắt, thoáng chốc vẫn chưa khỏi ngạc nhiên.
"Tưởng anh không thích." Cơ Uyển hừ nhẹ một cái rồi lại quay mặt đi.
"Không có. Anh chỉ không thích chỗ đông người thôi. Chứ đi cùng bà xã..."
"Thôi thôi đừng nịnh." Không để Hàn Thượng Phong nói lời ngon ngọt, Cơ Uyển đã lấy tay chặn miệng anh lại.
"Bà xã à, đừng giận nữa." Anh tiến gần lại, tựa đầu lên vai cô.
"Được rồi. Anh có đi không vậy?" Cơ Uyển bật cười, đẩy cái đầu của anh ra.
Hàn Thượng Phong lập tức mở cửa xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa cho bà xã.
"Tốt." Cơ Uyển gật gật đầu.
Hàn Thượng Phong đưa tay ra, hất hất cằm.
"Cái gì?" Cơ Uyển khó hiểu hỏi.
Anh hơi quay mặt đi chỗ khác, ho nhẹ một cái rồi nói: "Chẳng lẽ em không muốn nắm tay anh?"
Cơ Uyển hơi đỏ mặt, cười một cái rồi nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau. Lúc này mặt anh cũng đỏ đấy chứ, chỉ tại ở bãi đỗ xe ánh sáng không được tốt lắm nên cô mới không nhìn thấy thôi.
Hàn Thượng Phong dẫn đường cho Cơ Uyển, đi tới cuối bãi đỗ xe, có một cái thang máy, Hàn Thượng Phong bấm mật khẩu rồi cửa thang máy lập tức mở.
"Woa!" Cơ Uyển khẽ cảm thán.
"Đây là thang máy chuyên dùng cho nhân viên và giám đốc." Hàn Thượng Phong lên tiếng giải thích.
Cơ Uyển gật gật đầu, sau đó nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt tay cô. Bất giác trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Chắc đây là lần đầu tiên anh với cô nắm tay theo đúng nghĩa. Mấy lần trước đều là lúc ở trên giường.
Cửa thang máy mở ra, một màu vàng sang trọng đập ngay vào mắt Cơ Uyển. Cái trung tâm thương mại này đúng là không thua kém gì mấy trung tâm lớn của thành phố nha.
"Hàn thiếu."
Mấy nhân viên gặp Hàn Thượng Phong đều cúi đầu chào. Ánh mắt không khỏi kinh ngạc. Lần đầu tiên họ nhìn thấy vị thiếu gia mặt lạnh này không mặc âu phục mà chỉ mặc mỗi sơ mi cùng quần tây đơn giản đi tới trung tâm của họ, đã vậy còn nắm tay một cô gái.
"Em muốn mua gì?" Từ nãy giờ hai người họ đã đi qua mấy tầng rồi. Cũng chẳng biết cô đang nghĩ gì mà cứ vừa đi vừa nhìn, không mua bất cứ thứ gì cả.
"Đang nhìn." Cơ Uyển vẫn cứ chăm chú nhìn xung quanh.
"A! Kia rồi!" Hai mắt của cô sáng lên, kéo Hàn Thượng Phong chạy lại chỗ bán trang sức.
Mà hình như không phải là trang sức... mà là đồng hồ.
Cơ Uyển nhìn một lượt qua lớp tủ kính, sau đó nhìn trúng hai chiếc đồng hồ.
"Làm phiền cho tôi xem cái này."
Nhân viên lấy hai chiếc đồng hồ lên, đưa cho Cơ Uyển xem.
"Đây là đồng hồ đôi hiệu Rolex màu bạch kim, là loại số lượng có hạn đấy ạ. Chị quả thật có mắt nhìn." Cô