*Trước khi kết hôn hai tháng*
Như thường lệ, việc mà mỗi ngày Cơ Uyển phải làm là sáng tới AC, chiều tới Hàn thị và tối đến thì về nhà. Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại một cách vô vị như vậy. Thời gian gần đây Hàn thị cũng đang bận rộn để chuẩn bị hợp tác với một tập đoàn lớn ở Thượng Hải nên Hàn Thượng Phong rất ít thời gian rảnh để ngồi uống trà cùng bà xã.
Vào một ngày nọ, Cơ Uyển mặc bộ trang phục công sở lái chiếc xe thể thao màu trắng đi tới AC làm việc. Không biết hôm nay là ngày gì mà thời tiết lại đẹp tới vậy. Nắng vàng chiếu rọi khắp nơi, không khí mát mẻ dễ chịu đến lạ thường. Thời tiết tốt như vậy cũng ít nhiều ảnh hưởng tới tâm trạng của Cơ Uyển.
Suốt quá trình lái xe, miệng cô liên tục ngâm nga những câu hát quen thuộc theo bài hát đang mở trong xe. Cửa kính xe hơi hé mở, gió mát mẻ từ bên ngoài thổi vào làm mái tóc cô khẽ bay.
Tâm trạng hôm nay tốt như vậy, chắc buổi trưa phải bắt Hàn Thượng Phong đi ăn với cô mới được. Cả nửa tháng nay Hàn Thượng Phong đều bận tới nỗi không đi ăn trưa với cô được một bữa nào. Biết là do anh bận, không nên để bụng nhưng mà nhìn Trần Bạch quan tâm Tiểu Hy dù trăm công nghìn việc vẫn đưa Tiểu Hy đi ăn trưa, dạo phố thì Cơ Uyển không thấy tức Hàn Thượng Phong cũng không được.
Tới AC, Cơ Uyển để xe dưới tầng hầm rồi đi về phía thang máy.
"Dương Cơ Uyển."
Đang định bấm nút vào thang máy thì phía sau vang lên tiếng gọi của phụ nữ.
Cơ Uyển quay đầu lại, đưa tay tháo chiếc kính râm xuống, mắt hơi nheo lại.
Dù tầng hầm để xe hơi tối nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ thân hình nhỏ nhắn, gương mặt xinh đẹp trong chiếc váy màu trắng kia.
"Lý Thanh Nhàn?" Cơ Uyển khẽ chau mày. Cô ta làm gì ở đây vậy?
"Tôi muốn nói chuyện với cô." Lý Thanh Nhàn nhìn Cơ Uyển, mặt nghiêm túc vô cùng.
Cơ Uyển giơ tay nhìn chiếc đồng hồ màu bạch kim rồi lại nhìn Lý Thanh Nhàn, cất giọng hờ hững: "Tôi còn thời gian mười phút."
Lý Thanh Nhàn hiểu ý Cơ Uyển, quay người về phía sau. Cơ Uyển khẽ khoanh tay lại, quan sát hành động của Lý Thanh Nhàn.
Một người đàn ông mặc âu phục đen đi tới chỗ Lý Thanh Nhàn, trên tay cầm một chiếc hộp màu đen. Người đàn ông kia đưa chiếc hộp cho Lý Thanh Nhàn rồi sau đó quay người rời đi.
Cơ Uyển hơi nhíu mày. Rốt cuộc cô ta muốn làm gì vậy?
"Cái này... Trả cô." Lý Thanh Nhàn tiến lại gần Cơ Uyển, đưa chiếc hộp cho cô.
"Cái gì?" Cơ Uyển nghi hoặc nhìn chiếc hộp, sau đó lại nhìn Lý Thanh Nhàn.
"Đồ của cô. Lúc trước Lý Kì lấy nó từ chỗ cô. Bây giờ nên trả lại cho chủ nhân của nó rồi." Lý Thanh Nhàn đột nhiên nở nụ cười chua chát làm Cơ Uyển ngạc nhiên.
Cô nhận lấy chiếc hộp, mở nắp hộp ra. Là bộ trang sức hình hoa sen mà Hàn Thượng Phong đã tặng cô vào năm ngoái. Nó bị mất vào hôm Tiểu Hy bị tai nạn lúc ở Anh.
"Xin lỗi. Lời xin lỗi này là tôi thay anh trai tôi xin lỗi cô, cũng là lời xin lỗi của tôi đối với cô. Xin lỗi vì tất cả mọi chuyện đã xảy ra." Lý Thanh Nhàn hơi cúi người, giọng chân thành không một kẽ hở.
Cơ Uyển nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
"Cô... là Lý Thanh Nhàn?" Lý Thanh Nhàn làm gì có bao giờ chịu cúi đầu với người khác? Chẳng phải cô ta luôn căm ghét cô sao?
"Cô cũng không ngờ phải không? Tôi cũng không ngờ rằng bản thân mình đã thay đổi." Lý Thanh Nhàn cười tự giễu.
"Tôi yêu Phong."
"Tôi biết." Cơ Uyển hờ hững nói.
"Nhưng mà cô biết không... anh ấy không hề yêu tôi, dù chỉ là một giây, một phút. Ban đầu tôi cứ ngỡ tôi là người con gái đặc biệt mà anh ấy không cảm thấy chán ghét hay buồn nôn, cho rằng anh ấy thích tôi. Năm mười tám tuổi, mọi thứ trong tay anh trai tôi bị hủy hoại toàn bộ. Mà nguyên nhân khiến tôi bất ngờ nhất chính là Hàn Thượng Phong, người bạn thân nhất của anh trai tôi. Nực cười nhất là khi nghe anh tôi nói rằng toàn bộ là do đứa con gái đáng ghét kia. Tôi cũng chẳng hiểu lúc đó xảy ra chuyện gì nên liền cho mọi thứ đều là hiểu lầm."
Lý Thanh Nhàn mang vẻ mặt u buồn, nói tiếp: "Sau đó, tôi bị ba bắt đi nước ngoài học, lúc đó tôi không đồng ý vì không muốn xa Phong. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng tôi là người đặc biệt của anh ấy, là người anh ấy yêu nhất nên đã yên tâm ra nước ngoài học. Không ngờ là lúc trở về... anh ấy đã kết hôn rồi. Ban đầu tôi cũng chỉ nghĩ anh ấy bị ép buộc lấy cô do có hôn ước nhưng không... Tôi trở nên ghét cô, ghen tị với cô nên mới nhờ anh trai giúp đỡ. Không ngờ mọi chuyện lại thảm hại tới vậy. Kết quả là tôi đã hại anh trai phải ngồi tù mà không giúp được gì."
Nói đến đây, giọng cô ta có chút nghẹn ngào, nở nụ cười mỉa mai, tự giễu.
"Lúc ở Anh, tôi từng nói Phong chỉ coi cô là thế thân của tôi đúng không? Chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau. Tôi luôn cho rằng mình chính là người mà Phong yêu nhất nhưng không ngờ khi nghe chính miệng