Anh Chiêu phát hiện Văn Nhân Minh vẫn không có mảy may đáp lại, mới có hơi hoài nghi nhíu mày.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, lại nhìn thấy Văn Nhân Minh nhìn mình với một mặt ngây ngốc.
Anh Chiêu không khỏi cười phụt ra tiếng, một tiếng cười này làm Văn Nhân Minh bừng tỉnh, làm cho hắn không thể giữ vững được gương mặt đang tỏ ra đáng sợ của mình.
Không tới một giây sau, Anh Chiêu vậy mà chủ động ôm sát cổ của hắn, hôn lên môi của hắn.
Cậu dùng sức hôn Văn Nhân Minh một chút, ghé vào bên tai hắn thở hổn hển:
" Văn Nhân, mùi vị của huynh quá tốt, ta nghiện mất rồi làm sao bây giờ? Huynh nhất định phải chịu trách nhiệm!"
Văn Nhân Minh nghe được lời Anh Chiêu, cánh tay ôm lấy vai cậu dùng sức siết chặt.
Sau đó hai người lại hôn đến cọ sát không phân biệt được môi ai với ai, hai kẻ không có kinh nghiệm hôn vừa thăm dò vừa hôn.
Lúc mới bắt đầu cánh môi kề nhau, đến mút hôn gặm cắn.
Nhưng Anh Chiêu vẫn cảm thấy có chút không đủ thoả mãn, thử liếm Văn Nhân Minh một hơi, hành động này giống như mở ra chốt khoá của Văn Nhân Minh.
Hắn nháy mắt ngậm lấy đầu lưỡi Anh Chiêu, hai người dây dưa quấn lại.
Không biết qua bao lâu bọn hắn mới tách ra, mà lúc này, khói đen trên người Văn Nhân Minh đã tiêu tán không ít.
Anh Chiêu nhìn một chút bộ dáng bây giờ của Văn Nhân Minh, không còn giống vừa rồi sắc bén, nhìn ôn hòa hơn rất nhiều.
Văn Nhân Minh vươn tay nhẹ nhàng đè lên bờ môi Anh Chiêu, ấn xuống một cái liền buông ra, lại ấn vào lại buông ra.
Sau đó hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm đôi mắt Anh Chiêu, đáy mắt hiện lên một tia si mê cùng điên cuồng.
Vừa muốn há miệng, Anh Chiêu liền giành lời hắn trước mà thổ lộ.
"Văn Nhân Minh, ta yêu huynh!"
Anh Chiêu thành công đem tất cả những lời tàn nhẫn Văn Nhân Minh định nói quay ngược trở về, cậu biết cảm xúc lúc này của Văn Nhân Minh không ổn định, cho nên nhất định phải dành lời nói trước để đối phương trước hết có thể ổn định lại tinh thần.
Ít nhất cậu muốn để Văn Nhân Minh biết tâm ý của cậu đối với hắn.
Thế là, Anh Chiêu không chút do dự nói ra lời yêu trong lòng mình.
Cậu chăm chú nhìn Văn Nhân Minh, vươn tay vuốt ve vết sẹo doạ người trên mặt hắn một chút.
Nhưng những vết sẹo còn tồn tại có tác dụng duy nhất là để cậu càng đau lòng Văn Nhân Minh hơn mà thôi.
Lòng cậu tràn đầy buồn bã nhìn Văn Nhân Minh, một lần lại một lần vuốt ve mặt của hắn, ở bên tai Văn Nhân Minh nhẹ nói.
"Văn Nhân Minh, ta yêu huynh, huynh chạy không thoát được đâu! Huynh là của ta, nếu huynh dám rời khỏi ta, ta liền cùng huynh chết chung một chỗ."
Rõ ràng là lời nói có chút ương ngạnh lại có chút nguy hiểm, nhưng lại làm cho tim Văn Nhân Minh nháy mắt đập rộn lên.
Hắn nặng nề mà thở hổn hển, ôm chặt Anh Chiêu, đem mặt chôn ở cổ cậu, dùng sức hít vào hương vị của cậu.
Không gian hắc ám đột nhiên bị xé ra một lỗ hổng lớn.
Có một chút tia sáng chiếu vào, chiếu lên người Anh Chiêu mang theo chút ấm áp.
Anh Chiêu biết nơi này là thức hải của Văn Nhân Minh.
Như vậy mấy sợi chùm sáng chiếu vào là đang đại diện cho cảm xúc của Văn Nhân Minh.
Xem ra những lời mình nói, đã sưởi ấm được trái tim ái nhân.
Anh Chiêu vuốt ve tóc Văn Nhân Minh, nắm lấy cằm của hắn để hắn nhìn mình, ôn nhu hôn một cái trên bờ môi hắn, chỉ cảm thấy trong lòng đối với hắn vô hạn tang thương.
Trước mắt là người cậu đã yêu sâu đậm, nếu có thể đem tất cả của mình đưa cho hắn, Anh Chiêu nhất định cảm thấy vô cùng hạnh phúc
Thế là cậu thâm tình nhìn chăm chú vào mắt Văn Nhân Minh, nhẹ nói:
" Văn Nhân Minh, ta có thể cùng huynh giao phối không?"
Tiểu Bạch ở bên trong thức hải nghe được, thiếu chút nữa không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Vội vàng tại nhỏ giọng kêu.
" Ký chủ! Ngài bây giờ là nhân loại, không thể dùng từ giao phối này được!"
Anh Chiêu nghe vậy đứng hình, bây giờ mới nhận thức được mình đang trong hình dáng nhân loại.
Lúc trước đều hoá thành nguyên hình cùng Linh thú trong ngự hoa viên nói chuyện đã quen, cậu cũng bất tri bất giác liền...
Dù sao những chuyện này Anh Chiêu cũng chưa từng trải qua, bị Tiểu Bạch một nhắc nhở như vậy, trong lúc nhất thời lập tức lúng túng đỏ kín mặt.
Vội xua tay, đối Văn Nhân Minh nói ra:
"Không không không, ta không phải ý tứ này! Ta, ta là muốn nói đồng dạng của cái từ này là..., ý của ta là, ta..."
Văn Nhân Minh nhìn bộ dáng Anh Chiêu nói năng lộn xộn, nhếch miệng cười một cái, sau đó nụ cười lại từ từ mở rộng.
Nhìn người trước mặt đỏ mặt tới mang tai, Văn Nhân Minh chỉ cảm thấy trong lòng của mình tưới lên một dòng nước ấm.
Chưa từng trải nghiệm qua hạnh phúc như vậy! Chưa từng được thoả mãn như vậy! Thì ra đây chính là ái sao? Đây chính là cảm giác được người khác ái sao?
Văn Nhân Minh thừa nhận, mình đã nghiện, đồng thời cũng trầm luân.
Tay hắn ở trên lưng Anh Chiêu chậm rãi vuốt ve, lưu luyến ấm áp đối phương.
Nhẹ nhàng hôn hôn chóp mũi nhỏ vểnh lên của Anh Chiêu, sau đó dùng mình mũi cọ xát.
Ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nói:
" Đây là tự ngươi nói, ngươi không thể đổi ý, bởi vì ta sẽ không để cho ngươi trốn thoát."
Văn Nhân Minh nói xong liền nhanh chóng ngậm lấy môi Anh Chiêu, một đường hôn xuống cổ cậu, chậm rãi hướng lên hôn môi cậu.
Anh Chiêu bị dáng vẻ triền miên của hắn làm cho có chút mặt đỏ tim run, cảm thấy toàn thân mềm nhũn.
Cậu vô lực tựa trong lồng ngực Văn Nhân Minh, làm bộ dáng muốn thoả mãn dục cầu*.
Thế nhưng ngay lúc này, Tiểu Bạch không đúng lúc xuất hiện, đánh vỡ bầu không khí kiều diễm giữa hai người.
Tiểu Bạch vội vàng nói với Anh Chiêu.
* Dục cầu: Mong muốn được thỏa mãn mọi dục vọng.
"Túc chủ, ngài bây giờ vẫn còn ở trong thức hải Văn nhân Minh, là đang tồn tại trong hình thái thần hồn.
Cho nên ngài bây giờ không thể cùng Văn Nhân Minh làm chuyện này a! Dù sao đây cũng chỉ mà mảnh vỡ thần hồn của mục tiêu, nếu là thật sự làm chuyện giao thoa trong thức hải, chỉ sợ Văn Nhân Minh không thể chịu đựng nổi năng lượng nguyên bản của ngài!"
Anh Chiêu nghe được không khỏi sững sờ, hỏi hệ thống.
"Vậy ý của ngươi là, giữa chúng ta không cách nào thực hiện tương giao giữa thần hồn? Đây chẳng phải là không thể tiến hành chân chính song tu sao?"
Tiểu Bạch nghe được Anh Chiêu, cảm thấy gương mặt rắn của mình sắp vặn vẹo rồi.
Miệng lúng ta lúng túng nói ra:
" Ký chủ, không nghĩ tới ngài đã nghĩ xa như vậy..."
Nó cảm thấy ký chủ của mình hoàn toàn không có tí tiết tháo nào, Tiểu Bạch thân là một hệ thống thành thục, cố gắng nhẫn nhịn để mình không phun tào* trong lòng.
Cố gắng