Người kia khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, nằm giữa độ tuổi thanh niên với thiếu niên.
Nhưng lại không có sức sống tươi sáng của tuổi này.
Vẻ mặt anh u ám xem lẫn chút thô bạo, nếu là người lạ chỉ sợ không dám đến gần.
Nhưng Anh Chiêu không sợ hãi người trước mặt này.
Cậu chỉ cảm thấy đối phương chắc hẳn phải chịu kìm nén đáng sợ khi đối với mọi người như vậy.
Nghĩ đến mục đích của bản thân khi tiến vào tiểu thế giới, Anh Chiêu không chút do dự đẩy cửa vào.
Cậu tin, bất luận người yêu trong thế giới này có như thế nào, cũng sẽ không làm hại cậu.
Khi cậu vừa bước chân vào trong phòng, liền nghe được thanh niên ngồi trên xe lăn ôm đầu, mất kiên nhẫn hét lớn: “Không phải đã nói mấy người cút đi sao? Vì sao còn quay lại!”
Lâm Nghị Đình ngẩng đầu, nhìn thấy Anh Chiêu tức khắc đứng hình.
Anh không nghĩ tới người bước vào không phải là quản gia Lâm Bá, mà lại là một đứa trẻ giống như búp bê sứ.
Gương mặt đứa bé kia không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt lại sáng đến lạ.
Lúc nhìn thấy mình cũng không tỏ ra sợ hãi cùng thương hại trong mắt.
Lâm Nghị Đình dừng một chút, nhíu mày, hỏi Anh Chiêu: “Em là ai?”
Cậu chớp chớp mắt nghe anh hỏi.
Anh Chiêu ưỡn thẳng ngực, đứng trước mặt Lâm Đình Nghị, thẳng thắn nói, "Trước khi hỏi người khác là ai, không phải nên nói tên mình trước hay sao?"
Lâm Nghị Đình không nghĩ đứa nhỏ này sẽ nói như thế, cậu giống như cũng không sợ hãi mình, còn đến gần mình như vậy.
Hơn nữa cậu không thèm trả lời câu hỏi của mình mà lớn gan kêu mình nói tên trước.
Nếu là trước kia, Lâm Đình Nghị chắc chắn kêu kẻ đó cút đi.
Khi nhìn đứa nhỏ trước mắt này, trong lòng anh bất ngờ bình tĩnh hơn trước nhiều.
Lâm Đình Nghị mím môi, có hơi do dự, cuối cùng vẫn lạnh nhạt trả lời: "Lâm Đình Nghị."
Người kia miễn cưỡng quay mặt đi, Anh Chiêu nhìn bộ dạng biệt nữu của cậu nhóc, cười lên.
Người yêu như vậy làm cậu có chút mới mẻ.
Đời trước Văn Nhân Minh dù bên trong có đen thành cái dạng gì, ít nhất ở ngoài mặt vẫn tỏ ra ôn nhu như ngọc.
Nhưng cậu nhóc trước mặt này lại đem đến cho cậu trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.
Trong mắt Anh Chiêu đầy ý cười.
Cậu tiến đến trước mặt Lâm Đình Nghị, quan sát anh một cách cẩn thận.
Lâm Nghị Đình không ngờ đứa nhỏ này lại đến gần mình như thế, cơ thể không tự chủ ngả về sau.
Nhưng cảm thấy bản thân không thể thua một đứa nhỏ vậy được, phải làm đối phương sợ mình, vì vậy dựng thẳng cơ thể.
Cố ý tức giận nhìn Anh Chiêu, giọng nói hung ác: "Này! Tên nhóc kia, em tới đây làm gì! Không sợ anh sao!"
Đứa nhỏ đối diện nghe mình hỏi xong cũng chỉ lộ ra tò mò.
Anh Chiêu cau mày chớp chớp mắt nghi hoặc nhìn Lâm Đình Nghị nói: "Em vì sao phải sợ anh! Nhìn anh rất đẹp mà!"
Nếu nói dung mạo Lâm Đình Nghị giống Chu Tước đến sáu phần, tất nhiên là vô cùng đẹp.
Chỉ do hiện tại vẫn còn nhỏ nên có chút ngây ngô.
Thêm tính cách u ám thô bạo, nên khuôn mặt ngày thường vẫn luôn âm trầm, làm người khác xem nhẹ bộ dạng loá mắt của anh.
Lâm Nghị Đình lần đầu tiên được người khác nói đẹp.
Tuy rằng đối phương chỉ là một đứa nhỏ, nhưng nói chuyện nghiêm túc như vậy vẫn làm anh không khỏi đỏ mặt.
Nhưng anh giả vờ bình tĩnh mạnh miệng nói với Anh Chiêu: "Đứa bé như em nói bậy gì đó! Này! Còn không mau nói tên em cho anh biết!"
Anh Chiêu nghe Lâm Nghị Đình nói vậy, mới chợt nhớ ra, gật gật đầu với Lâm Nghị Đình:
“Đúng nha! Nếu anh đã nói tên anh là Lâm Đình Nghị, vậy em cũng phải trả lời, em sẽ nói tên mình cho anh biết."
Nói xong Anh Chiêu ho khan hai tiếng, đứng thẳng thân thể, trịnh trọng nói với Lâm Đình Nghị: “Xin chào, em tên Anh Chu, là chồng....!tương lai của anh!"
Lúc Anh Chiêu nói mấy lời này trong lòng vẫn luôn muốn cười, xem như là trả thù đời trước mình phải giới thiệu bản thân là phu nhân tương lai của người ta ngay lần đầu gặp mặt đi.
Đây đã là thế giới mới rồi, mình có phải cũng có thể xoay người làm chủ không?
Tuy rằng việc trên dưới Anh Chiêu cũng không phải rất để ý, nhưng mồm mép chiếm tiện nghi người yêu vẫn làm cậu vui vẻ.
Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu nói, không khỏi trừng lớn hai mắt, không thể tin tưởng nói với cậu: "Em có biết bản thân đang nói gì không? Em muốn chơi anh sao!”
Nhưng Anh Chiêu lại nghiêm túc lắc lắc đầu, cậu bước lên phía trước cầm tay Lâm Nghị Đình, hoàn toàn nghiêm túc mà nói:
“Không phải! Anh không được xem em là trẻ con, rồi không tin tưởng lời em nói.
Anh là người đẹp nhất em từng gặp qua, cho nên anh nhất định phải làm vợ em! Anh Chu em nói được làm được, tương lai em nhất định sẽ trở thành chồng của anh!"
Nói xong Anh Chiêu còn vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Nghị Đình, dặn dò: “Cho nên vợ ơi, anh nhất định phải ngoan ngoãn chờ em lớn lên đó nha!"
Lâm Nghị Đình nghe xong khuôn mặt lập tức giận dữ.
Nhưng rất nhanh lại nhịn không được muốn bật cười.
Rõ ràng mình muốn tức giận, nghĩ đến nhóc thỏ con đáng yêu trước mặt này nói tương lai nhất định cưới mình làm vợ, còn phải làm chồng của mình.
Nghĩ thế nào cũng thấy đây là chuyện cười.
Vẻ mặt tức giận ban đầu của Lâm Đình Nghị méo mó, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười ha ha lên.
Anh cười xong cả người đều ngây ngốc.
Rất nhiều năm rồi anh chưa từng được cười thoải mái như vậy, tất cả đều nhờ bé con trước mặt này.
Lâm Đình Nghị nghiêng người về trước, chọc chọc chiếc má phúng phính của Anh Chiêu.
Mà Anh Chiêu cũng đứng yên, mặc kệ hành động của Lâm Đình Nghị, nhưng vẻ mặt cậu vẫn tỏ ra nghiêm túc mà nhìn chằm chằm anh.
Lúc Anh Chiêu gặp lại người yêu, giống như kích phát được cốt truyện bị ẩn, một đoạn lớn cốt truyện mới về Lâm Đình Nghị mạnh mẽ chảy vào đầu cậu.
Lúc Lâm Đình Nghị được sinh ra hai