Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu nói xong nhất thời lâm vào trầm mặc, tưởng tượng đến cảnh đối phương sẽ đi tới nơi xa mình như vậy, liền cảm thấy trong lòng đau sót.
Nhưng anh cũng biết đây là ước mơ cả đời Anh Chiêu, anh thực sự không thể ngăn cản, nhưng vẫn không đành lòng hỏi Anh Chiêu:
“Kỳ thật giảng viên của học viện Thánh Lâm cũng rất tốt, ở lại đây cũng không sao."
Anh Chiêu nhìn Lâm Nghị Đình miễn cưỡng mà cụp mắt xuống, đương nhiên cậu cũng không muốn rời xa người yêu.
Nhưng trong tiểu thế giới này, nếu một người muốn thực sự tạo ra bước đột phá trong nghiên cứu, thì chỉ có thể đến học viện Hào Tư ở Y quốc.
Huống chi Anh Chiêu cũng không chỉ là vì thực hiện nguyện vọng nguyên chủ.
Máy móc cùng sinh vật hoàn mỹ dung hợp, trên thực tế công dụng lớn nhất là gì?
Nếu có thể kết nối hoàn hảo dây thần kinh của con người và máy móc mà không bị cơ thể con người đào thải.
Nếu loại công nghệ này được áp dụng cho tay chân tàn tật hoặc bất động của người, có phải Lâm Nghị Đình sẽ có khả năng đứng dậy một lần nữa không.
Nghĩ đến đây, trong lòng Anh Chiêu nổi lên một ngọn lửa.
Cho nên đây mới là mục đích chính Anh Chiêu muốn đi Y quốc.
Nhưng mà việc này không thể nói cho Lâm Nghị Đình biết, vì mọi thứ trong tương lai không thể biết trước được.
Tuy rằng Anh Chiêu biết bản thân sẽ cố gắng hết sức, nhưng cậu không chắc liệu mình có thể đạt được bước đột phá nghiên cứu như vậy hay không.
Cho nên Anh Chiêu chỉ có thể cố gắng hòa hoãn bầu không khí, cười nói với Lâm Nghị Đình: “Sao vậy? Anh không nỡ rời xa chồng mình à?”
Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu nói, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu.
Anh nhìn Anh Chiêu, hít một hơi thật sâu, cố gắng nở một nụ cười, nhưng anh không biết vẻ mặt của mình còn khó coi hơn cả khóc.
Nhìn bộ dạng Lâm Nghị Đình, Anh Chiêu tất nhiên cũng buồn.
Cậu không nhịn được cúi người, kéo cánh tay Lâm Nhất Đình, sau đó nắm lấy lòng bàn tay của anh, trịnh trọng nói:
"Anh Nghị Đình, đợi em trở về, anh nhất định phải đợi em trở về."
Lâm Nghị Đình gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, anh đương nhiên sẽ chờ Tiểu Chu trở về, bất kể là chờ bao lâu.
Bởi vì nếu không có Tiểu Chu ở bên cạnh, anh sẽ cảm thấy cuộc sống của mình trở nên khô héo, không còn chút sức sống nào.
Chỉ khi nghĩ đến việc gặp lại Tiểu Chu, trong lòng anh mới có chút an ủi.
Nhưng khi Tiểu Châu ra nước ngoài, không có anh ở bên, sẽ có rất nhiều cám dỗ chờ đợi cậu ở đó.
Không biết lúc đó Tiêu Chu sẽ gặp được cô gái như thế nào, nữ sinh của học viện Hào Tư kia nhất định rất tốt.
Hơn nữa còn cùng Tiểu Chu học chung chuyên ngành, bọn họ chắc chắn có rất nhiều đề tài chung để nói chuyện.
Nghĩ đến đây Lâm Nghị Đình không nhịn được tức giận, đột nhiên muốn phá hủy tất cả.
Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại.
Mình có tư cách gì ngăn cản chứ, Tiểu Chu năm nay mới chỉ mười sáu tuổi mà thôi, mà bản thân mình đã 27 tuổi rồi.
Tuy Tiểu Chu luôn trêu ghẹo gọi mình là vợ nhưng chẳng qua chỉ là trò đùa từ bé.
Chân mình còn tàn tật như vậy, ngay cả đứng lên cũng không làm được thì có tư cách gì bảo ban Tiểu Chu, mình chỉ cần yên lặng bảo vệ em ấy là được rồi.
Lâm Nghị Đình hít sâu một hơi, nói với Anh Chiêu:
“Tiểu Chu, em phải nhanh chóng hoàn thành ước mơ của mình.
Anh sẽ luôn ở chỗ này chờ em, mãi mãi."
Anh Chiêu nghe Lâm Nghị Đình nói xong, trong lòng cảm động.
Cậu nghiêng người, ôm chặt lấy Lâm Nghị Đình, nói nhỏ bên tai anh.
“Anh Nghị Đình, yên tâm đi, em nhất định sẽ nhanh chóng quay về.”
Bởi vì Y quốc có nhiều thứ cần phải thích ứng, hơn nữa bên phía Học viện còn một ít việc cần Anh Chiêu nhanh chóng xử lý.
Cho nên ngay hôm sau, cậu phải đến Y quốc.
Lâm Nghị Đình biết Anh Chiêu ngày hôm sau liền phải rời đi, trong lòng càng thêm không nỡ.
Vì thế vội vàng chạy về phòng sách của mình, lấy ra lễ vật chuẩn bị từ trước cho Anh Chiêu, giao lại cho cậu.
Anh Chiêu nhìn vật điêu khắc nho nhỏ trước mặt, chớp mắt.
Đó là một con thỏ nhỏ cụt một chân, cậu đương nhiên biết nguyên mẫu của con thỏ này là được tạc từ con thỏ bông kia.
Mà con thỏ bông kia, nói cách khác cũng là đại diện cho Lâm Nghị Đình.
Anh Chiêu trịnh trọng nhận lấy, đem thỏ gỗ nhỏ nắm trong lòng bàn tay, mỉm cười với Lâm Nghị Đình.
“Em sẽ luôn mang nó theo bên người, giống như anh luôn ở bên em vậy."
Sắc trời đã tối, ánh trăng phủ lên gương mặt Anh Chiêu, tạo thêm vầng quang mềm mại trên khuôn mặt cậu.
Lâm Nghị Đình cứ như vậy si ngốc nhìn Anh Chiêu, trong lòng thầm nghĩ.
Tiểu Chu, anh sẽ chờ em, mãi mãi chờ em....
【 Tám năm sau 】
Trong phòng thí nghiệm ở