Nghĩ đến đây, Anh Chiêu trong mắt hiện lên ý cười, nói với Lâm Nghị Đình:
"Được, em biết rồi.
Nhưng nhiều năm như vậy, bên cạnh anh Nghị Đình vẫn không có ai sao? Vậy nụ hôn đầu tiên của anh còn không?"
Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu hỏi sửng sốt một chút, nhưng vẫn thành thật gật đầu, nếu nói hôn nhiều nhất cũng chỉ là ảnh chụp của Tiểu Chu trong căn phòng kia.
Anh Chiêu nghe được câu trả lời giống như trong mong đợi, cười cong mặt mày, cúi xuống trước mặt Lâm Nghị Đình, hôn lên môi anh.
Lâm Nghị Đình trong lòng hoảng sợ, không khỏi mở to hai mắt nhìn Anh Chiêu.
Một lúc lâu sau, anh mím môi nói: "Tiểu Chu, vừa rồi em làm cái gì vậy?"
Ai ngờ Anh Chiêu lại nở nụ cười nhây thơ giống như hồi bé, nói với Lâm Nghị Đình:
"Anh Nghị Đình, anh nói nụ hôn đầu của anh vẫn còn, em cũng vậy nha.
Em mấy nay nay vội vàng làm nghiên cứu, bên cạnh cũng không có ai.
Em bây giờ tuổi cũng không nhỏ nữa, suy sét đến nửa kia trong tương lai.
Nếu người đó biết được em đến tuổi này rồi mà vẫn còn nụ hôn đầu không phải sẽ bị cười nhạo sao?"
Nói đến đây Anh Chiêu liền trở nên nghiêm túc, tiếp tục nói với Lâm Nghị Đình:
"Cho nên, anh Nghị Đình cũng là nụ hôn đầu tiên, em cũng là nụ hôn đầu tiên.
Anh bị em hôn cũng không có lỗ đâu, không bằng anh cùng em luyện tập đi, được không?"
Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu nói như thế, trong lòng không khỏi bị sốc.
Tuy mấy năm nay anh vẫn luôn phái người theo dõi Anh Chiêu, lấy mỹ danh là bảo vệ sự an toàn của cậu.
Anh cũng biết bên cạnh Anh Chiêu không có ai khác, nhưng khi anh tận tai nghe Anh Chiêu nói nụ hôn đầu vẫn còn, bên cạnh cũng không có ai, trong lòng Lâm Nghị Đình không nhịn được vui vẻ.
Nghĩ tới nụ hôn đầu tiên của Tiểu Chu, trong lòng Lâm Nghị Đình liền nóng lên.
Nhưng nghe Anh Chiêu nói suy sét đến nửa kia của cậu, Lâm Nghị Đình trong lòng chua sót.
Tiểu Chu vừa rồi hôn mình, thực sự chỉ coi mình là đối tượng luyện tập hôn môi thôi sao?
Lâm Nghị Đình không biết phải hình dung tâm trạng phức tạp của mình thế nào, anh ngẩng đầu nhìn Anh Chiêu, cảm thấy dù sao cũng phải đối mặt với cậu như một người anh trai, nghiêm túc nói:
“Tiểu Chu, em làm như vậy là không đúng, sao có thể cùng người khác tùy tiện làm loại chuyện này."
Anh Chiêu nhướng mày, trên mặt lộ ra nụ cười mê người, nói với Lâm Nghị Đình:
“Là anh Nghị Đình chứ không phải người khác, còn nữa, anh không phải đã nói sẽ nguyện ý làm bất cứ việc gì cho em sao? Không phải đã nói sẽ mãi mãi thương em, sẽ nuông chiều em, sẽ nghe lời em sao? Em chỉ là muốn cùng anh luyện tập hôn môi một chút mà thôi, anh cũng không đồng ý.
Anh nói sẽ luôn đối tốt với em trước đây đều là giả sao?"
Nghe Anh Chiêu nói, anh mở miệng muốn phản bác nhưng không biết nên nói thế nào.
Chỉ cảm thấy mỗi câu Anh Chiêu nói đều có lý, nhưng trên thực tế lại không hề có lý.
Lúc anh vẫn còn suy nghĩ nhìn Anh Chiêu, không biết làm thế nào phản