Anh Chiêu không nghĩ tới Văn Nhân Minh vậy mà lại chủ động nhắc đến « Thanh Nguyên Quyết », nhíu mày nhìn hai người.
Quả nhiên, Nam Tranh đã không kìm nén nổi, vội vàng hỏi Văn Nhân Minh.
" Hiền chất nói không sai, chúng ta đều là người một nhà nếu cần hỗ trợ ngươi cứ việc nói ra.
Có bất kỳ khó khăn nào ta nhất định đều sẽ giúp đỡ hết sức."
Văn Nhân Minh nghe được Nam Tranh nói như thế, trên mặt lập tức lộ ra cảm kích, mấp máy môi.
" Không dối gạt Các chủ, mặc dù « Thanh Nguyên Quyết » được Văn Nhân gia đời đời truyền lại, nhưng lại không phải là trong tay người trong gia tộc, mà bị giấu ở bên trong một bí cảnh.
Chỉ có huyết mạch người Văn Nhân gia mới có thể nhận được chỉ dẫn để tìm tới chỗ ẩn giấu « Thanh Nguyên Quyết ».
Nhưng bên trong bí cảnh thập phần nguy hiểm.
Cho nên nhiều năm như vậy Văn Nhân gia đều không thể chân chính đến chỗ sâu trong bí cảnh lấy « Thanh Nguyên Quyết ».
Đây cũng là vì sao nhiều năm trôi qua Thanh Lưu Tông vẫn luôn là tiểu môn phái bình thường.
Những điều hậu nhân biết về bí tịch cũng chỉ là được các đời truyền lại mà thôi."
Nói đến chỗ này, Văn Nhân Minh thở dài, trên mặt xuất hiện một tia ảo não.
" Các chủ ngài cũng nhìn thấy, ta trời sinh có tật, không thể thấy vật.
Mặc dù được gia phụ ưu ái, đem chức vụ Tông chủ Thanh Lưu Tông truyền lại cho ta, ta cũng không thể trơ mắt nhìn Thanh Lưu Tông bị hủy hoại trên tay mình.
Nhưng nếu có thể đem về « Thanh Nguyên Quyết », tuyên truyền rạng rỡ, nhất định có thể chấn hưng Thanh Lưu Tông, để Thanh Lưu Tông có chỗ đứng vững chắc tại Tu Chân Giới."
Nam Tranh nghe được tới đây càng thêm kích động, nhìn Văn Nhân Minh rõ ràng một mặt phấn khởi.
Lại còn phải cố gắng để ngữ khí bình tĩnh, giả vờ như không biết nói ra:
" Hử? Không nghĩ tới Thanh Lưu Tông còn có bí mật này, nếu lấy được bí tịch « Thanh Nguyên Quyết », ta tin tưởng Thanh Lưu Tông nhất định sẽ trở thành đệ nhất tông môn tại Tu Chân Giới."
Văn Nhân Minh nghe được lời Nam Tranh, lộ ra vẻ mặt chua sót mà lắc đầu.
" Nhưng bây giờ tu vi đệ tử Thanh Lưu Tông đều quá mức thấp kém, không chịu nổi chức trách lớn.
Cho nên tại hạ hi vọng Các chủ có thể khẳng khái giúp đỡ, chọn lựa vài đệ tử Phiêu Miểu Các cùng ta tiến vào bí cảnh.
Mặc dù bí tịch là bí mật của Văn Nhân gia không thể cho bên ngoài biết.
Nhưng bên trong bí cảnh cũng có không ít thiên tài địa bảo, Các chủ nếu có hứng thú, cũng có thể cầm đi.
Nếu là thật có thể lấy về « Thanh Nguyên Quyết », toàn bộ Thanh Lưu Tông đều sẽ ghi nhớ ơn tình này."
Nghe đến đó, Nam Tranh chỉ cảm thấy đây là kiếm lời mà không lỗ vốn.
Không chút do dự đáp ứng, vui vẻ nói:
"Văn Nhân hiền chất, ngươi yên tâm, Phiêu Miểu Các tuyệt đối hết sức giúp đỡ! Bất quá, như lời ngươi nói bí cảnh dù sao cũng nguy hiểm trùng điệp, cho chúng ta một chút thời gian chuẩn bị.
Ba ngày sau lập tức lên đường, thế nào?"
Văn Nhân Minh gật gật đầu cảm kích.
" Rất tốt, vậy làm phiền Các chủ!"
Nam Tranh cảm thấy đây quả thực là cái niềm vui ngoài ý muốn, không nghĩ tới tên ngu này vậy mà chủ động đem « Thanh Nguyên Quyết » đưa đến trong tay mình.
Cùng đối phương quyết định tốt ngày xuất phát, Nam Tranh liền không kịp chờ đợi mà rời khỏi, sốt ruột đi bố trí phía dưới chuẩn bị tốt để tiến vào bí cảnh.
Anh Chiêu nhìn thấy Nam Tranh hứng thú bừng bừng mà rời đi, có chút nhíu mày nhìn về phía Văn Nhân Minh.
Văn Nhân Minh cảm nhân được ánh mắt Anh Chiêu, quay đầu, mỉm cười hỏi cậu.
" Vân Bình, sao đệ vẫn luôn nhìn chằm chằm ta vậy?"
Anh Chiêu nhớ rõ lúc mới tiến vào đây, được Tiểu Bạch nhắc nhở Văn Nhân Minh mở ra thần thức, hẳn đã biết được cậu cùng Tiêu Liệt nói những lời gì, tự nhiên cũng phải biết suy tính của Nam Tranh.
Hắn chủ động nhắc tới « Thanh Nguyên Quyết » tuyệt đối có mưu kế riêng, cậu vẫn là nên yên lặng dõi theo.
Tiến đến đến tai Văn Nhân Minh, nói nhỏ:
" Không có gì, chỉ là, Văn Nhân đừng quá tin tưởng tên Nam Tranh này."
Văn Nhân Minh không nghĩ tới Anh Chiêu sẽ nói thế, sửng sốt một chút.
Vân Bình vậy mà gọi thẳng tên sư phụ, còn nhắc nhở hắn không nên quá tin tưởng người này.
Có lẽ quan hệ của cậu với lão cũng không tốt đẹp như bên ngoài đồn đại.
Văn Nhân Minh khóe miệng mỉm cười nhẹ, sau đó ý cười chậm rãi mở rộng.
Hắn nắm chặt tay Anh Chiêu, cũng không nói lời nào, chỉ bóp nhẹ lòng bàn tay của cậu.
Anh Chiêu biết đây là nụ cười thật lòng của Văn Nhân Minh, cũng là lần đầu tiên cậu chân chính nhìn thấy hắn cười từ khi tiến vào tiểu thế giới.
Anh Chiêu trong lòng khẽ động, nhịn không được tiến tới gần mặt Văn Nhân Minh hôn chụt một cái.
Nhìn thấy ý cười trên mặt hắn càng tăng lên, Anh Chiêu cũng cong cong mặt mày.
Nghĩ thầm vô luận đối phương muốn làm cái gì, mình ở một bên