Mặc dù thánh nữ đã không lộ diện trước mặt người ngoài trong những ngày này, không có nghĩa là nàng không biết danh tính của người thanh niên mặt mình, đây là nô ɭệ của Công tước Lars và còn là một ma pháp sư song hệ. Đương nhiên, thánh nữ biết rằng nàng không phải là đối thủ của Oledo, vừa rồi nàng dám tấn công Lars là vì không tin rằng Oledo sẽ thật lòng bảo vệ công tước Lars. Trên thực tế, Oledo không phải đã thấy mọi chuyện nhưng cũng không ngăn cản nàng đấy sao?
Đối diện, sắc mặt Oledo sa sầm lại một chút, thánh nữ vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán ra phía sau, rồi dịu dàng nhẹ giọng nói: "Các hạ có thể nghe ta nói trước không?"
Oledo vẫn giữ sắc mặc không tốt, hắn hỏi: "Ta có thể nói cái gì cùng ngài đây?"
"Các hạ có muốn biết làm thế nào để thoát ra khỏi đây không?" Thánh nữ vừa nói lời này, liền thấy Oledo mặt đối diện lại khó coi hơn một chút, nàng vội vàng bổ sung: "Lần này thật sự có thể đi ra ngoài, chỉ cần lấy được chìa khóa, mở gian mật thất trước mặt thì có thể thấy lối ra."
Oledo không nói, nhưng trong ánh mắt rõ ràng chứa nỗi nghi ngờ với những gì vị thánh nữ này nói, như thể nói rằng "Này, ngươi lấy chìa khóa rồi mở cửa đi."
Thánh nữ dừng lại một, cuối cùng dừng mắt ở trên người Lars - vị công tước đang nằm bất độngtrên vai Oledo, sau đó mở miệng nói: "Chìa khóa của căn phòng bí mật này đang ở trên người Lars."
Oledo quay đầu lại liếc nhìn Lars, sau đó quay đầu liếc nhìn thánh nữ và nói: "Ồ, vậy sao? Nhưng điện hạ có thể cho tôi biết lý do tại sao ngài lại khiến công tước đãi nhân ngất xỉu không?"
Thánh nữ đáp: "Có những chuyện trong mật thất không thích hợp cho công tước Lars biết, cho nên ta chỉ có thể làm như vậy."
Thân phận của Oledo không rõ ràng nên nàng không thể tiết lộ quá nhiều. Nếu Oledo không đi theo bên cạnh Lars, nàng sẽ nhanh chóng lấy được chìa khóa của căn phòng bí mật này. Hiện tại nàng cũng không ở trong tình thế bị động như vậy.
Oledo cười nhẹ, trong giọng điệu có chút châm chọc, hắn nói, "Ý của điện hạ là ngài đối với ta rất an tâm sao?"
Thánh nữ không nói gì, thực ra thì cả hai người đều rất rõ vì sao nàng không tấn công Oledo, đơn giản là không thể chạm tới hắn. Nếu không phải Lars bây giờ đã có một người như Oledo ở bên cạnh, Giáo hoàng sẽ theo kế hoạch ban đầu là trực tiếp gϊếŧ chết Lars trong mật thất, thần không biết quỷ không hay.
Oledo đặt Lars nằm ra sàn, sau đó ôm cậu vào lòng, cẩn thận cởi chiếc chìa khóa đang treo trên cổ Lars, lắc lư nó trước mặt thánh nữ: "Chính là cái này sao?"
Nàng gật đầu, cầm lấy chiếc chìa khóa do Oledo đưa rồi nhẹ nhàng tra vào ổ khóa ở trung tâm căn phòng bí mật, vị thánh nữ chắp tay, nhắm mắt và niệm một câu thần chú ngắn trong miệng.
Ngay sau đó, cánh cổng đá trước mặt được kéo mở sang hai bên, và căn phòng đã được mở ra.
Cảnh tượng trong đấy không sáng chói như mọi người hằng tưởng tượng, ngược lại chỉ có mười mấy cái hộp cùng hai cái giá sách, bởi vì lâu ngày không có người tới quét dọn nên tất cả đều bám đầy bụi.
Oledo ôm ngang Lars vào trong lòng mình, mang theo vào mật thất, sau khi đi vào, xoay người hướng về vị thánh nữ còn đang ở phía sau và nói: "Tốt lắm, ngươi hiện tại có thể đi."
Thánh nữ nghe đến đây, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, hai mắt trừng trừng nhìn Oledo, hỏi hắn: "Ý của ngươi là gì?"
"Không có ý gì cả." Hai tay của Oledo vẫn đang ôm lấy Lars, nhưng ngón tay của hắn chỉ cử động nhẹ liền giật được chiếc chìa khóa từ tay của thánh nữ. Nó treo trên ngón tay của Oledo. Hắn nói với nàng: "Đừng ép ta động thủ, Thánh nữ điện hạ."
"Oledo, ngươi định làm gì!" Thân thể của thánh nữ tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo, giọng nói của nàng yếu ớt như đang vọng từ rất xa: "Hãy đi theo Thần Ánh Sáng đi, Oledo. Ngài có thể ban cho ngươi mọi thứ mà ngươi muốn, sinh mệnh vĩnh hằng, vạn người kính ngưỡng, và còn..."
"Nhưng hắn không thể cho ta một tình yêu." Oledo trực tiếp cắt ngang lời nói của vị thánh nữ, mơ hồ có thể nhìn thấy một tia giễu cợt khóe miệng, hắn nói: "Còn điện hạ, ánh sáng mê hoặc của ngươi vô dụng đối với ta."
Ánh sáng vàng trên cơ thể thánh nữ tan biến, nàng có hơi thất vọng, ánh sáng mê hoặc không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến Oledo. Mặc dù Oledo là một pháp sư nhưng nàng đã nghĩ rằng ánh sáng mê hoặc của nàng có thể tồn tại ít nhất một tiếng rưỡi trên người hắn, nhưng có vẻ như sức mạnh của Oledo cần phải được đánh giá lại.
Lars khóe miệng giật giật, có vẻ rất không bằng lòng với lời nói của thánh nữ, trong mật thất không lấy một chút ánh sáng, hắn cúi đầu, nhìn Lars đang nằm trong tay, cuối cùng nghiêng người đặt một nụ hôn lên môi Lars, qua một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, nhướng mày hỏi thánh nữ: "Hiện tại ngươi đã hiểu chưa, Điện hạ?"
"Ngươi......Các ngươi..." Lúc này, thánh nữ chợt hiểu ra vì sao Oledo lại nói rằng Thần Ánh sáng không thể ban cho hắn thứ hắn muốn. Nàng tưởng rằng tình yêu của Oledo là người của Ma tộc, nhưng nàng không ngờ mọi chuyện lại như thế này, hắn ở bên cạnh Lars vì ... điều này.
Oledo đặt Lars xuống, vẫn để cậu trong vòng tay mình, hắn biến ra một ma trượng và nói: "Điện hạ nên đi rồi."
Thánh nữ đứng tại chỗ, hai tay cuộn chặt nắm đấm, miễn cưỡng chống chế: "Ngươi mà cứ như thế này thì sẽ không có kết quả tốt. Thần đã nói rồi, đầy rẫy những thứ bất công, xấu xa, tham lam và độc ác, đầy ghen tị, gϊếŧ người, ganh đua, lừa dối và hận thù. Những người làm những việc như vậy đáng rất đáng chết.
Oledo không có cắt lời của thánh nữ, cho đến khi nàng nói xong, Oledo nhàn nhạt cất lời: "Đó là thần của ngươi, liên quan gì đến ta."
"Nếu ngươi vẫn không muốn rời đi..." Oledo lắc lắc cây ma trượng trong tay cười: "Vậy thì đừng trách ta, điện hạ."
Thánh nữ cắn chặt môi, nhưng vẫn không có rời đi, nàng hỏi Oledo: "Ngươi có tin vào thần Bóng Tối không?"
Oledo lắc đầu. Đối với hắn, cả thần Ánh Sáng và thần Bóng Tối đều giống nhau, đều là những tồn tại có cũng được không có cũng không sao. chỉ có người trong vòng tay hắn mới là toàn bộ ý nghĩa của sự tồn tại của chính mình, "Tín ngưỡng của ta chỉ có người này, Wether Lars, chủ nhân của ta. "
Hắn quá lười cùng vị thánh nữ này tán gẫu, Oledo vẫy ma trượng của mình ở trước mặc của thánh nữ, cũng không có đọc bất cứ chú ngữ gì nhưng thánh nữ vẫn chưa kịp có cơ hội phản kháng thì đã ngã xuống đất.
Oledo lại vẫy đũa phép thêm hai lần nữa và nàng ta trong nháy mắt đã bị dời đi ra ngoài, cũng không biết Oledo đã đưa đại mỹ nhân yểu điệu này đến nơi nào. Hắn đóng cửa căn phòng và đeo lại chìa khóa vào cổ Lars, sau đó hắn tiện tay thi triển một số loại pháp thuật dọn dẹp, toàn bộ ngay lập tức căn phòng trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều.
Oledo ôm Lars đến cái tủ ở bên cạnh, lại sợ cậu bị cấn nên đã lấy ra một cái chăn từ trong túi đặt bên dưới người Lars. Ngón tay của Oledo nhẹ lướt trên mặt Lars, trên mặt hắn không khỏi lộ ra nét cười.
Thế giới Tây huyễn thật tiện lợi, muốn có thứ gì thì có thứ ấy. Thực ra, thế giới tu chân trước đây cũng rất tốt, nhưng tiếc là lúc đó mình không biết gì cả. Rõ ràng ngay cả bí kiếp song tu cũng chuẩn bị xong, nhưng lại để vuột mất cơ hội một cách vô ích.
"Tiểu Bạch......" Oledo quỳ ở một bên và gọi tên cậu thật khẽ.
Nhưng không ai đáp lại hắn. Oledo muốn làm thêm một vài chuyện gì đó hơn nữa, ví dụ như muốn xé toạc quần áo của người ngay trước mặt, lộ ra hai "quả anh đào"đỏ mộng điểm xuyết trên khuôn ngực trắng nõn, cặp mông căng tròn mịn màng, hai chân thẳng