Niềm vui sướng khi được trùng phùng nhấn chìm Bạch Hi Vũ, cho nên lúc bị Oledo ôm lên giường cũng không có giãy dụa, còn hôn lên khóe miệng Oledo.
Thế giới Tây huyễn ngon lành hơn những thế giới trước, từ sáng sớm Oledo đã bắt đầu dày vò cậu, lăn qua lăn lại cùng Bạch Hi Vũ cả một buổi sáng, đến tận bữa trưa vẫn chưa muốn kết thúc.
Càng quá đáng hơn là lúc Oledo đang "lái tàu" còn gọi một tiếng "chủ nhân" hai tiếng "chủ nhân",làm cho khuôn mặt già nua của Bạch Hi Vũ đỏ bừng.
Sau đó Bạch Hi Vũ thật sự không kiên trì được nữa, phía sau cậu bị mài khá dữ dội đến mức cậu phải kêu đau, lệ chảy ra từ khóe mắt, đến lúc này Oledo mới dừng lại. Cậu còn tưởng rằng Oledo rốt cục lương tâm cũng trỗi dậy mà chuẩn bị buông tha cho cậu, ngay sau đó cậu trừng đôi mắt đen nhánh nhìn Oledo thi triển ma pháp trên người cậu, phía sau liền hồi phục như cũ.
Cậu còn có thể nói gì đây??
Thân em là chiếc thuyền lá bé nhỏ, trôi dạt giữa dòng nước, có người "lái" em, làm em trôi bềnh bồng ố ồ ô~ bềnh bồng ố ô ồ~
Bạch Hi Vũ thì ngoài miệng kêu đừng, nhưng tứ chi lại quấn chặt Oledo.
Oledo "ưm"một tiếng, "xe lửa nhỏ" tiếp tục hết công suất tu tu xình xịch ra vào ở phía sau, dường như muốn hoàn toàn đâm thủng "đường hầm"
"Xe lửa nhỏ" qua qua lại lại trong "đường hầm", đâm đến mức tiếng còi xe cũng thay đổi.
Cuối cùng, "tàu nhỏ" đã thành công gây ra vụ tai nạn, cảnh tượng đó thật thê thảm, dầu máy đều phun ra, một ít dầu còn bị dây ra ngoài "đường hầm", tất cả là dầu bẩn cả thôi, dầu tràn ra đều là màu trắng.
A, thật thảm.
Bạch Hi Vũ rêи ɾỉ hai tiếng, vài giọt dầu bẩn thưa thớt chảy ra , tay chân mềm nhũn hẳn ra, lần này thật sự không được nữa rồi
Hơi thở nặng nhọc của cả hai hòa quyện vào nhau, trong không khí tràn ngập mùi lạ, hiện tại trời đã chạng vạng, sắc cam hồng từ cửa sổ tràn vào, không khí mập mờ quanh quẩn trong phòng , Bạch Hi Vũ không khỏi nhớ tới tình hình lúc trước trong mật thất, cậu muốn hỏi Oledo rằng hắn đã cùng thánh nữ làm gì trong mật thất vào ngày hôm ấy, nhưng hiện tại lại quá mệt, đầu óc bắt đầu mơ mơ màng màng, cậu chỉ muốn chìm vào giấc ngủ, câu hỏi này đợi hỏi sau vậy!! Bạch Hi Vũ ngáp một cái, nghiêng đầu, khép mi mắt bắt đầu ngủ.
Thấy cậu đã ngủ, Oledo bước xuống giường, nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn, sau đó hắn kéo chăn bông lên đắp cho cậu rồi mới yên tâm bước ra ngoài.
Oledo đi vào nhà bếp, tìm một cái bếp và bắt đầu nấu ăn.
"Công tước đại nhân đâu?" Quản gia đã một ngày không nhìn thấy Lars, ông có đến thăm Lars một lần, nhưng lúc ấy ông ở bên ngoài cửa nghe thấy giọng của đại nhân có chút kỳ lạ, ông muốn vào xem thử, nhưng đại nhân không cho vào.
Hiện tại biết được Oledo vào phòng bếp, ông lập tức buông mọi công việc đang làm và chạy tới, đen mặt đi phía sau dò hỏi hắn.
"Chủ nhân có chút không khỏe, để tôi giúp ngài ấy lấy đồ ăn" Oledo mở nắp ra, thấy cháo trong nồi đã nấu xong, liền cầm lấy cái thìa khuấy hai cái.
Quản gia trừng mắt nhìn Oledo, "Đừng tưởng rằng ngươi là ma pháp sư là ta không dám nói gì, ta biết ngươi không có lòng tốt, đừng hòng lừa ta, một ngày nào đó ta sẽ ở trước mặt đại nhân vạch trần bộ mặt dối trá của ngươi."
Oledo đặt thìa xuống và quay lại, nhìn thoáng qua quản gia, giơ tay, quản gia lập tức làm tư thế phòng ngự, thận trọng nhìn hắn, kết quả al2 chỉ nghe thấy Oledo nói: "Phiền ngài tránh sang một bên để tôi lấy bát."
"Ngươi--' Người quản gia tức giận đến mức lông mày sắp bay lên.
Oledo thậm chí không nhìn ông, múc cháo ra khỏi nồi, "Chủ nhân còn đang chờ ta, ta trở về trước." nói xong, hắn lách qua quản gia, trong tay cầm một bát sứ nhỏ, đi về phía phòng của Lars.
Quản gia nhìn bóng lưng Oledo rời đi từ phía sau thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, một ngày nào đó ông sẽ cho công tước đại nhân biết rằng ông mới là người trung thành nhất, đối với Oledo này, nhìn diện mạo đó cũng không phải tốt lành gì.
Quản gia hừ lạnh một tiếng, lúc Oledo vừa đi liền cầm thìa múc chút cháo còn sót lại trong nồi ra, nhấp một ngụm rồi chép miệng, cảm thấy mùi vị không tệ lắm.
Lúc Oledo trở về, liền nhìn thấy Bạch Hi Vũ nằm trong chăn, cuốn mình thành một đoàn, đang ngủ say, vì thế đặt cháo trong tay sang một bên, vỗ vỗ khuôn mặt ửng đỏ của Bạch Hi Vũ, 'Đứng lên ăn chút gì đó rồi ngủ. "
Bạch Hi Vũ mở mắt đang nhập nhèm buồn ngủ, mông lung nhìn một bóng người ngồi trước giường mình, cậu lẩm bẩm một câu: "Không ăn đâu, em muốn ngủ." sau đó hai mắt nhắm lại, lại ngủ thiếp đi.
Oledo cười lắc đầu, cũng không gọi nữa.
Nửa đêm Bạch Hi Vũ tỉnh lại vì đói, xoa xoa cái bụng đang réo ùng ục của mình, cậu gạt cánh tay Oledo đang khoác lên thắt lưng mình, từ trên giường ngồi dậy.
Cậu vừa động, Oledo đang ngủ bên cạnh liền tỉnh lại, đưa tay ôm Bạch Hi Vũ vào lòng, hỏi một câu: "Đói bụng à? "
"Ừm."
Oledo cười một chút, trên mặt đều là vẻ cưng chiều, vỗ hai cái vào bụng Bạch Hi Vũ, sau đó đứng dậy mặc quần áo, nói với Bạch Hi Vũ: "Được rồi, em nằm đi, anh đi làm chút gì đó cho em, em muốn ăn cái gì?"
Bạch Hi Vũ híp mắt nằm trên giường, vươn đầu lưỡi, liếm liếm khóe miệng, trong đầu cậu trong nháy mắt bay qua một đống tên món ăn, liên hệ với những tên món ăn này trong đầu lại