Trong nhất thời, Bạch Hi Vũ chưa phản ứng lại được lời của Vu Sơ Hồng rốt cuộc có ý gì, cái gì mà hắn biết mình giả ngốc, cái gì mà hắn vẫn luôn biết.
Vu Sơ Hồng cúi người cầm chăn bông trên người Bạch Hi Vũ kéo lên, che đi đôi vai trần của cậu, rồi đứng một bên lẳng lặng nhìn đứa con trai ngốc của mình đang xoắn xuýt mà không nói một lời
Bạch Hi Vũ cảm thấy đầu óc mình dường như bế tắc rồi, cậu ở trên giường cứng người không nhúc nhích, cậu thật sự không thể tin được những lời này của Vu Sơ Hồng là có ý gì........ nhiều năm nay, hắn đều biết mình giả ngốc à??
Cậu suýt chút nữa thì chửi thành tiếng, cái hố này của nam chính là ý gì đây??? Sau đó cậu chợt nhận ra rằng ý đồ của cái hố này chính là bản thân mình!!!!!
Trong suốt mười sáu năm nay, nó cũng dần đen tối hơn.
Bạch Hi Vũ không muốn nghĩ đến nữa, đầu óc cậu rối bời, nhất thời không biết nói gì với Vu Sơ Hồng. Cậu không thể hiểu được Vu Sơ Hồng, vì sao khẩu vị của hắn lại mặn đến mức ngay cả con trai ruột của mình cũng có thể "ăn" được??? Cậu mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng mà vừa mới xong việc xấu hổ như vậy khiến đầu óc cậu có chút rời rạc.
Cuối cùng thì sự chuyên nghiệp trong nhiều năm của cậu đã cứu cậu vào lúc này, cậu không một khóc hai nháo ba thắt cổ mà bắt Vu Sơ Hồng chịu trách nhiệm, cũng không vì mình mất.......khụ khụ..... mà thương sót, mà lúc này cậu hỏi Vu Sơ Hồng về người khác: "Phụ hoàng, Tống tần nàng...."
"Ngươi nghĩ lâu như vậy, chỉ muốn hỏi phụ hoàng về vấn đề này sao?" Vu Sơ Hồng cứ ngỡ rằng khi tỉnh lại Bạch Hi Vũ sẽ không thể tiếp thu toàn bộ chuyện này, cũng có thể sẽ sa sút trong một khoảng thời gian, nhưng trăm ngàn lần không nghĩ đến người cậu hỏi đầu tiên lại là Tống Tử Nhan.
Vu Sơ Hồng thật sự rất muốn biết cái tổng bộ đó rốt cuộc đã đáp ứng điều gì với bé ngốc này, để cậu có thể liều mạng để đưa vòng hào quang cho Tống Tử Nhan như vậy, nếu như trong thế giới này không phải Tiểu Bạch được chỉ định làm con của nam chính, muốn hắn thay đổi giới tính của Tống Tử Nhan để bản thân mình đóng vai của nàng cũng không hẳn là không thể.
Nhưng may mắn là trong những thế giới sau này, hắn đều là nam chính.
Bạch Hi Vũ thấy Vu Sơ Hồng nở nụ cười đầy khó hiểu, trong lòng lập tức thình thịch hai cái, cậu nhíu mày đáp: "Nhi thần chỉ hỏi một chút thôi"
Sau khi nghe thấy câu trả lời, Vu Sơ Hồng hỏi lại: "Ngươi hy vọng nàng sẽ thế nào?"
"......" đương nhiên là hy vọng nàng chết rồi, như vậy cậu mới có cơ hội đưa vòng hào quang chứ!!!!!
Mà lần này Vu Sơ Hồng khá hợp tác, hắn nghiêm mặt, mặt không biểu cảm nói với cậu: "Nàng thân là cung phi, lại đi câu dẫn nhi tử của trẫm, ngươi nói trẫm phải làm gì nàng bây giờ?"
"Nàng không có câu dẫn nhi thần." Nghe xong lời này, Bạch Hi Vũ liền vội vã từ trên giường ngồi dậy, theo đó là cơn đau ở nơi bí ẩn dưới mông của cậu, Bạch Hi Vũ hít hà một hơi: "Shhh-------"
Chiếc chăn màu vàng sáng từ trên người cậu trượt xuống, trên lồng ngực của cậu toàn là vết ấn ký màu đỏ mà Vu Sơ Hồng ngày hôm qua đã lưu lại, còn có hai "đóa anh đào" trước ngực, xem ra hiện tại vẫn còn đỏ.
Vu Sơ Hồng ngồi xuống bên giường, duỗi tay ấn hai vai của Bạch Hi Vũ xuống, để cậu nằm xuống, đem chăn kéo lên, sau đó nói: "Nhưng thời điểm phụ hoàng đến Tiêu Lan Uyển, chỉ thấy nàng ghé lên người ngươi, không phải câu dẫn thì là gì?"
Bạch Hi Vũ có thể đảm bảo Vu Sơ Hồng tuyệt đối biết Tống Tử Nhan bị hạ dược, vậy mà hiện tại hắn vẫn giữ thái độ này, rõ ràng là muốn đem nàng ra chắn đạn, lúc trước cậu chắc là bị mù rồi nên mới thấy Vu Sơ Hồng nhìn trúng Tống Tử Nhan.
Thấy Bạch Hy Vũ đang suy nghĩ đến mức nhập thần, Vu Sơ Hồng hỏi: "Tiểu Bạch muốn cứu nàng sao?"
"Đúng vậy." Bạch Hi Vũ gật gật đầu, cốt truyện đang sụp đổ, cũng không biết tổng bộ có thể coi cái này là vòng hào quang trong kỳ đánh giá sau hay không?
Vu Sơ Hồng cũng không hỏi vì sao Bạch Hi Vũ muốn cứu Tống Tử Nhan, hắn biết cho dù có hỏi thì Bạch Hi Vũ cũng không trả lời thật, thay vì vì việc này mà tra tấn cái đầu nhỏ của cậu, Vu Sơ Hồng không muốn làm khó cậu, nói thẳng yêu cầu của mình: "Vậy thì Tiểu Bạch ở bên cạnh phụ hoàng đi."
Bạch Hi Vũ mở to mắt, dường như không tin được những lời cầm thú như vậy, cậu lắc lắc đầu trong sợ hãi, một lúc sau mới nói với Vu Sơ Hồng: "Phụ hoàng, con là con của người mà"
"Ta nghĩ đây là câu ngươi sẽ nói khi ngươi tỉnh lại" Vu Sơ Hồng thật sự muốn khen kỹ năng diễn xuất của Bạch Hi Vũ rât tốt nhưng lúc này cũng không vạch trần, hắn đưa tay sờ đầu Bạch Hi Vũ, nói với cậu: "Ngươi không phải là con của ta."
Bạch Hi Vũ kinh ngạc, kích động mà từ trên giường ngồi dậy, lúc này cậu thậm chí không quan tâm đến cơn đau ở dưới mông của mình.
Mình cmn nghe được cái gì vậy? Mình không phải con trai của nam chính ư? Tổng bộ, tổng bộ, tổng bộ!!! Tôi nghi là tôi đến nhầm thế giới rồi, tôi tha thiết yêu cầu khởi động thế giới này lại!!!
Nhưng liệu là những nhân vật khác trong thế giới này vẫn đi đúng cốt truyện hay là do Vu Sơ Hồng phát bệnh vì muốn có được đứa con trai cả như hoa như ngọc của mình mới nói như vậy?????
Vu Sơ Hồng không giải thích quá nhiều, hắn mặc cho Bạch Hi Vũ tưởng tượng. Sau khi cho cậu có khoảng thời gian để trí tưởng tượng bay xa, hắn nói với cậu: "Thế nào hả Tiểu Bạch? Đồng ý với phụ hoàng sao?"
Bạch Hi Vũ vì bảo vệ một chút tiết tháo cuối cùng còn sót lại của mình mà ngẩng đầu lên mắt đối mắt với Vu Sơ Hồng mà hỏi: "Nếu nhi thần nói không đồng ý thì sẽ như thế nào?"
"Tống Tử Nhan sẽ chết." thanh âm của hắn bình tĩnh tựa hồ đó không phải là một mạng người.
Bạch Hi Vũ nhíu nhíu mày và nói: "Tống tần cùng nhi thần cũng không có quan hệ gì."
"Phụ hoàng biết." khóe môi của Vu Sơ Hồng giương lên, trên mặt mang ý cười, hắn nói: "Phụ