Đang trong đoạn hôn nồng cháy thì đột nhiên có một tiếng ho nhẹ phát ra.
Hai người thôi làm việc.
Dương Tư Thần và Lục Kiều Hân nhìn lại chính là Phi Vũ đang nhìn bọn họ ngơ ngác.
- "Hai người tiếp tục đi, em không thấy gì đâu.
Một số giấy tờ của công ti ở chỗ anh nên em định đến lấy nhưng mà nếu hai người bận rồi để lúc khác em lấy sau cũng được"
Phi Vũ quay người định rời đi đột nhiên Dương Tư Thần nói.
- "Đứng lại"
Chất giọng của anh toát lên một khí thế rất nguy hiểm, Phi Vũ biết rằng lần này là mình chết chắc vì đã phá tan bầu không khí của Dương Tư Thần.
Phu Vũ quay đầu lại, cậu cố dặn ra tiếng cười với anh.
- "Nếu cậu đã đến đây rồi thì cùng ngồi lại ăn sáng đi, chắc cậu chưa ăn chứ.
Đúng không?"
- "Em em..."
- "Ngồi lại"
Phi Vũ trong tình thế như vậy thì cũng không biết làm gì hơn đành ngồi lại bàn ăn.
Thật sự cậu không biết mình lại là kẻ phá đám như vậy, nếu biết trước thì cậu đã không đến đây rồi.
- "Kiều Hân, em cũng ngồi lại đi.
Để anh đem đồ ăn lại cho"
Dương Tư Thần bộ mặt hiền dịu đối với cô khác một trời một vực với cái thần thái hồi nãy nhìn Phi Vũ.
Anh nhẹ nhàng ôn nhu đưa cô lại ghế kéo ghế ra cho cô ngồi.
Cảm giác lúc này của Puy Vũ là căng thẳng tột độ.
Nhanh chóng Dương Tư Thần đã đem số thức ăn của anh làm bày biện lên bàn.
Phi Vũ nhìn Dương Tư Thần chính tay mình dọn thức ăn rồi còn đeo tạp giề trên người thì đoán ngay những đồ ăn này là do anh làm, cậu không nghĩ được đây là sự thật đối với một người như Dương Tư Thần lại có thể nấu ăn.
- "À ừm, Anh Dương.
Công ty còn có việc, chắc..chắc không ăn được cùng hai người rồi"
- "Có việc gì, ăn đi"
- "Dạ"
Phi Vũ không thể khước từ được những lời mời của Dương Tư Thần đành ngồi lại bàn mà ăn những thức ăn kia.
Cậu nhìn phía đối diện thấy anh đang gắp thức ăn đút cho cô thì những đồ ăn trong miệng nuốt không trôi.
- "Vợ, ngon không?"
- "Ngon" Cô gật đầu.
Dương Tư Thần nhìn lại phía Phi Vũ thấy cậu ta có biểu hiện lạ, số thức ăn được gắp vào bát còn mãi chưa ăn hết thì anh liền hỏi.
- "Phi Vũ, sao thế.
Đồ ăn tôi nấu không ngon à?"
- "Không có, ngon lắm.
Đại ca nấu đồ ăn ngon trên cả tuyệt vời, chỉ là em ăn chậm một chút để thưởng thức"
- "Haha, đúng là đàn em của ta có khác"
Phi Vũ nói là nói thế nhưng thật ra trong thâm tâm của cậu cũng phải thấy ngượng khi nói câu đó.
Đồ ăn thì ngon thật nhưng còn cơm chó thì không ngon tẹo nào thậm chí còn nuốt không trôi nữa là.
Dương Tư Thần quay lại nhìn Lục Kiều hân hỏi.
- "Vợ, hôm nay đến công ty của anh chơi không?"
-