- "Vợ của anh quá đỉnh rồi"
- "Hình như vợ anh không biết ghen là gì luôn,"
- "Thân hình cô ấy đẹp nhỉ"
Nhiều cô gái nhìn theo bóng lưng của cô mà nói.
Đột nhiên có một tiếng động phát ra kèm theo mùi tiền.
- "Đây là tiền thưởng các cô cầm đi"
- "Nhiều quá, anh Thần.
Vợ anh cũng đâu có ghen, anh cho bọn em nhiều vậy..."
- "Chê thì đừng lấy"
- "Có có, bọn em lấy.
Anh Thần, lần sau cần bọn em giúp gì thì anh cứ alo một tiếng"
- "Cút"
Đám cô gái kia thấy vậy thì liền nhành chóng rời đi.
Đột nhiên anh thay đổi sắc mặt tới đáng sợ.
Vốn anh đã quên mất là vợ anh vô cùng cứng đầu, lần này đời anh coi như mất vợ.
Rất nhanh chóng Lục Kiều Hân đã đứng trước một quán bar to lớn, nhiều ánh đèn nhấp nháy ở bên trong len lỏi ra bên ngoài cũng đủ cho thấy không khí bên trong sôi động và náo nhiệt như thế nào.
Đang trong lúc tức giận, không trần trừ mà cô đã bước nhanh vào bên trong.
Nhiều tiếng nhạc bắt đầu áp chế bao quanh người cô.
Nhiều ánh mắt nơi đây bắt đầu đổ dồn sự chú ý về phía cô.
Lục Kiều Hân đôi vai quyến rũ rũ cùng bộ ngực đãy đà trong bộ váy ngắn bó sát, cặp đùi thon dài trắng nõn.
Trên tay cô cầm một chiếc túi nhỏ hàng hiệu, chân đi giày cao gót bóng loáng.
Tất cả những điều này đều nhấn mạnh thân phận của cô.
Tuy bọn họ chưa biết thân phận cô ra sao nhưng nước rãi đều rớt tùm lum.
Lục Kiều Hân đi lại phía bàn gọi phục vụ đưa loại rượu nặng đô nhất ở đây.
Nhanh chóng những rọt rượu đầu tiên chạm vào đầu lưỡi cô khiến cô tê dại.
Quả là loại rượu mạnh có khác
- "Cô em, sao em đến đấy có một mình vậy.
Em đang có chuyện gì buồn sao? Nếu vậy cùng ngồi uống với nhau đi"
Lục Kiều Hân ngẩng mặt lên nhìn là một anh trai thân hình cao lớn ăn mặc có vẻ chỉnh tề.
Cô đoán người này cũng cũng không có ý xấu nên đã đồng ý cho anh ta ngồi cùng.
- "Được thôi"
- "Em tên là gì"
- "Lục Kiều Hân"
Nói xong câu đó cô bắt đầu rót rượu ra ly rồi mời anh ta uống cùng.
- "Em cũng thích loại rượu này sao?"
- "Cạn"
Một hơi Lục Kiều Hân đã uống sạch ly rượu nặng đô với thể tích lớn.
Đối với cô uống vài giọt cồn này mà nói thì quá là điều bình thường bởi vì cô là cơ trưởng mà, với việc thử cảm giác mạnh như vậy cũng là điều hiển nhiên.
Chỉ sợ rượu không đủ mạnh mà thôi.
Lục Kiều Hân nghĩ đến việc Dương Tư Thần ở nhà đang cùng với nhiều em gái nóng bỏng mây mưa cô lại càng uống hăng say hơn.
Cô nhìn lại người đàn ông trước mặt nói.
- "Anh không uống sao?"
- "Em uống nhanh quá, anh uống không kịp.
Tửu lượng của em tốt quá"
Cô nhếch miệng cười rồi lại kêu phục vụ mang thêm nhiều chai nữa.
Chỉ một lúc mà cô có thể uống hết một chai rượu loại nặng đô.
- "Cô em, tốt quá.
Cạn nào"
- "Cạn"
- "Không say không về"
- "Được