- "Lục Kiều Hân sao con quay quay lại sớm vậy? Vậy còn Lâm thiếu gia đâu.
Sao không đi cùng con"
Cô sau khi nói cho tên kia không còn mặt nhìn cô, bây giờ cô quay lại chỗ mẹ mình thì bà liền hỏi đến vị thiếu gia kia mà không thèm nghĩ đến cô.
- "Anh ấy đang ăn"
Hai bà nhìn nhau, Lâm phu nhân trách thầm con trai mình lại để bản thân mất hình tượng như vậy, bình thường hết sức là phong độ đâu có phải là một người ham ăn ham uống gì mà bây giờ...!
Lục phu nhân thấy mọi người đã đi đến chỗ thống đốc Dương Tiêu Hồng để chúc mừng sinh thần liền xin phép mọi người đến đó.
- "Lục Kiều Hân đi thôi"
Lục Kiều Hân đi theo mẹ mình đến nơi có vị thống đốc mà con trai của ông ta đang ngồi.
Cũng giống như mọi người đã lên chúc ông trước đó thì đều cung kính uống một ly.
- "Thống đốc Dương Tiêu Hồng chúc ông luôn khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi"
Lục phu nhân đưa tay đưa ly rượu lại với ông thống đốc, ông ta cười nói với bà.
- "Lục phu nhân đó sao?! Rất vui vì bà cũng đến đây, ông ta uống cạn ly rồi ngước đầu lên nhìn Lục Kiều Hân đang đứng phía sau bà và nói.
- "Vậy còn quý cô đây là...?"
Lục phu nhân liền trả lời.
- "Đây là con gái lớn của tôi tên là Lục Kiều Hân"
- "Nghe nói nhà họ Lục chỉ có một cô đại tiểu thư duy nhất.
Lục Kiều Hân chắc chính là vị tiểu thư đó rồi, bây giờ mới được thấy tận mắt dung nhan"
Hai người vẫn nói vài ba câu chuyện phíêm.
Lục Kiều Hân vẫn đứng đường sau bà.
Dương Tư Thần ngồi ngay gần cô nhưng cũng không quan tâm lắm về mấy việc của mấy cô tiểu thư gì đó.
Lục Kiều Hân nhìn lại phía Dương Tư Thần đang ngồi như một khúc tượng lạnh, cô nhìn lướt quay rồi quay đi chỗ khác mà không quay đầu lại nữa.
Lục Phu nhân cũng nói vài câu nữa với vị thống đốc kia rồi ra hiệu cho cô rời đi.
Bà đi trước cô đi phía sau nên phải đi ngang qua bàn chỗ Dương Tư Thần đang ngồi.
Dù là khoảnh cách không quá gần nhưng không hiểu tại sao Dương Tư Thần lại có thể ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể cô, cảm giác vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ đối với anh, như thể đã nghe ở đâu nhưng cũng không nhớ nổi.
Anh chỉ biết mùi hương này khiến cho tinh thần anh rất sảng khoái, Dương Tư Thần nhìn theo bóng lưng cô đang đi, bờ vai nhỏ có những đường nét mịn màng nhưng cũng vừa trống vắng như chỉ muốn chạy đến mà bao bọc lấy.
Tiếng nói của Dương Tiêu Hồng kéo anh về với thực tại, ngoảnh đầu lại không để ý đến người con gái kia nữa.
Buổi tiệc nào cũng vậy dù có đông vui đến mấy cũng đều có kết thúc, tuy nó trôi