Khi đến bệnh viện cô giống như bị hôn mê sâu, một vị bác sĩ nam đến cạnh giường bệnh hỏi.
- "Ai là người nhà của bệnh nhân?"
Dương Tư Thần đứng dậy bị bác sĩ kia đọc thông báo kết quả.
- "Bệnh nhân bị sốt cao quá nên dẫn đến ngất tạm thời, vì cô ấy thể trạng tốt và chưa bao giờ bị bệnh lặt vặt trước đó nên bệnh mới phát tác nhanh nhưng người nhà yên tâm, chỉ cần săn sóc tốt cho cô ấy thì sẽ nhanh chóng hồi phục.
Nguyên nhân dẫn đến sốt cao và nhanh là do chấn thương nhẹ ở não trước đó"
Sau khi biết kết quả xong thì anh đưa cô đến phòng bệnh vip để nghỉ ngơi và dễ dàng chăm sóc, mãi đến rạng sáng anh mới tỉnh dậy bên giường cô và biết mình đã ngủ quên từ lúc nào không hay.
Dương Tư Thần ngước lên nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không có chút gì là tỉnh lại, những lúc như bây giờ anh mới có thể ngắm nhìn kỹ mọi ngóc ngách ở gương mặt nhỏ bé ấy.
Không hiểu sao anh càng nhìn lâu lại càng bị cuốn hút không muốn rời, người tình bên cạnh anh đẹp đến như vậy mà mãi đến bây giờ anh mới nhận ra, coi như là anh ngu rốt đi.
Từ sáng đến trưa cô được truyền nước và tiêm nên cũng đỡ nóng hơn nhiều, tay cô khẽ động đậy, hàng mi sẽ mở, cảnh vật đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà trắng toát.
Dương Tư Thần rửa tay trong phòng tắm đi ra thấy cô đã tỉnh dậy đang ngồi ở giường liền tiến thật nhanh.
- "Lục Kiều Hân em tỉnh rồi!"
Mắt cô liên tục chớp chớp khi thấy rất nhiều người giống nhau đang ngồi trước mặt mình, bụng cô lúc này cũng đang đau thắt gì đói, dần dần cô nhìn rõ lại khuôn mặt anh rồi lại xuất hiện ảo giác trước mặt, miệng cô khẽ nói.
- "Giống bánh mochi quá"
Dương Tư Thần thấy cô vừa tỉnh dậy đã nhắc đến bánh thì hiểu ngay ý cô.
- "Để anh đi mua bánh cho em"
Lục Kiều Hân lấy tay ôm đầu anh lại gần.
- "Bánh mochi"
Miệng ngạp một miếng vào má anh, cô chẳng thấy vị ngon gì hết liền thả ra, lúc này trên má anh đã xuất hiện một vòng tròn dấu răng của cô.
Dương Tư Thần đau đớn nhưng không dám la cô vì anh biết cô mới tỉnh dậy và đói nên có lẽ tưởng tượng ra đồ ăn chẳng nên.
Dương Tư Thần gọi cho bác sĩ nên khám cho cô, vừa mới tỉnh cô lại tiếp tục là ngủ tiếp.
Vị y tá bưng đồ ăn lên phòng cô vì biết bệnh nhân đã tỉnh nên cần được bồi bổ.
Nhìn tình hình của cô đã ngủ tiếp họ không biết cách nào cho cô ăn cả rồi vị y tá quay lại nhìn anh.
Dương Tư Thần đôi mắc liếc vị y tá kia một khác khiến cô ấy đứng tim, đến cái liếc mắt thôi mà cũng làm cho một người chưa gặp mặt bao giờ phải sợ tè cả ra quần rồi.
Dương Tư Thần giật lấy tô cháo trên tay vị y tá.
- "Để tôi tự chủ cô ấy ăn"
Chưa để vị y tá kia nói rời đi thì anh nói tiếp.
- "Cô còn không đi ra ngoài đi, cô không có