Chu Linh Linh như được đà khóc bù lu bù loa đòi tìm người.
Nhiều vị cảnh sát nhanh chóng đưa một đội bơi lặn giỏi đi tìm xác của Dương Tiêu Hồng và Dương Tư Thần.
Chu Linh Linh rất vui và hạnh phúc dù cô ta biết là là Dương Tư Thần anh không bao giờ còn trên cõi đời này nữa nhưng cô ta cũng muốn thấy tận mắt thi thể của anh chết thê thảm nằm ngay trước mặt mình.
Mới nghĩ đến đây niềm vui lại được nhân thôi.
Dù sao sống phải thấy người chết cũng phải thấy xác.
Sau một hồi lặn mò tìm kiếm dưới đáy biển, trong sự chờ đợi của mọi người ở đây thì đội lặn cũng đã lên bờ.
Chu Linh Linh lúc này chỉ thấy hớn hở nhìn theo mãi nhưng cũng không thấy bọn họ đưa thi thể có Dương Tư Thần hay là Dương Tiêu Hồng lên.
- "Sao..sao thế? không tìm được xác sao? vậy là không tìm được xác à?"
- "Cô Chu cứ bình tĩnh, chúng tôi biết cô đang rất đau lòng nhưng hồi nãy chúng tôi xuống tìm vẫn không thấy thi thế nào"
Mọi người đứng nơi đây nghi ngờ.
Chẳng phải là chết banh xác luôn rồi không? đến thân thể cũng không còn nguyên dạng được mà xác định.
Một lúc sau đội lặn lại tiếp tục công cuộc tìm kiếm nhưng đã muộn vẫn không thể tìm thấy xác, mọi người nơi đây không còn hi vọng nhiều đều giải tán về nhà.
Chu Linh Linh ngồi gục xuống cát tâm trí rối bời, cô ta nhìn từng người một rời đi mà khóc to hơn, nhập tâm hết mức.
Đột nhiên một cái vả vai khiến cho cô ta hoàn hồn.
- "Tiểu thư, tiểu thư, bọn họ về hết rồi"
Chu Linh Linh quay lại nhìn người cha mẹ giả của cô ta những giọt nước mắt giả chân kia bây giờ cũng biến thành khuôn mặt đầy âm mưu.
- "Ông bà già.
Làm tốt lắm! ta sẽ nói lại với ba ta thưởng cho các ngươi gấp đôi, ta không ngờ mấy người lại diễn xuất đạt như vậy"
- "Đại tiểu thư quá khen rồi"
Chu Linh Linh nói tiếp.
- "Có điều không tìm thấy xác của hắn ta, ta vẫn không vui"
- "Đại tiểu thư.
Chắc chắn tên Dương Tư Thần kia đã chết mất xác rồi"
Chu Linh Linh cười lên nhìn vào hai người bọn họ "haha, ta mong điều đó là sự thật"
Mọi người rời đi không xa quay lại tại thấy Chu Linh Linh cô ta cười lớn thì cứ nghĩ cô ta bị mất chồng tới nỗi bị phát điên rồi, còn ba mẹ cô ta thì đứng mà an ủi hết mực.
- "Hazz, quả là đáng thương"
Một người trong số đó tặc lưỡi lắc đầu mà nói.
Bọn họ bắt đầu đi về hết, ai cũng tiếc cho một bữa tiệc.
- "Đi đến chỗ cha của ta"
Chu Linh Linh đứng dậy dương đôi mắt đầy thâm độc nhìn về hai người kia.
Hai người kia cứ thế mà nghe theo lời răm rắp đi theo Chu Linh Linh đến một biệt thự ở phía tây.
Vừa đến