- "Dương Tư Thần, anh thật kinh tởm"
Không ngần ngại Lục Kiều Hân thốt ra những câu bức xúc trong lòng mình.
Cô không thể nghĩ đến cái hoàn cảnh này, không ngờ anh ta lại bỉ ổi như vậy!
- "Lục Kiều Hân.
Anh Nhớ Em"
Trời ơi! chẳng lẽ anh ta bị điên rồi...Khi không lại có thể nói ra những lời này trước mặt cô.
Không biết đầu óc của anh ta có vấn đề hay không nhưng cô chắc với cương vị chị một người trong tình thế thế này cảm nhận thì anh ta không hề bình thường.
Hóa ra từ khi anh nhìn thấy gương mặt của cô mọi ký ức đã trở lại đối với anh, có lẽ gương mặt của cô là điểm mấu chốt, là chìa khóa thắc mắc trong lòng anh bấy lâu nay.
Hóa ra cô chính là người con gái mà anh yêu.
Anh không thể biết lúc trước vì sao anh lại không nhớ được gương mặt của người con gái mà anh yêu nhất, nhưng điều đấy không quan trọng nữa khi người con gái trong lòng anh đang đứng ngay trước mặt của anh.
Dương Tư Thần mặc kệ cho cô đang chửi bới anh thậm tệ, anh vẫn kiên quyết ôm thật chặt cô vào lòng mình như giam cầm tình yêu của cô vào cơ thể anh.
Mặc cho cô vùng vẫy, mặc cho cô cắn hau đánh anh thì anh vẫn ôm cô.
t
Thời điểm bây giờ anh như đang ôm một cây xương rồng, mặc kệ cho cô có tác động vật lý gì với anh đi nữa thì anh vẫn không thèm để tâm.
- "Lục Kiều Hân.
Cô ta không phải vợ anh, người anh lấy là em"
Thật kinh tởm cho những câu nói này.
Không biết anh có suy nghĩ trước khi nói hay không, cô nói.
- "Anh bị điên rồi thả tôi ra.
Anh làm vậy không thấy có lỗi với cô Chu Linh Linh sao?"
- "Nghe anh, tất cả chỉ là hiểu nhầm, anh đã tìm được em rồi! anh sẽ không để mất em lần nữa"
- "Thả tôi ra.
Anh vô lý vừa thôi"
- "Chu Linh Linh cô ta tất cả đều là có mục đích, đó là âm mưu của cô ta để trả thù gia đình anh"
- "Mục đích gì chứ.
À hóa ra anh phụ tình cô ta nên cô ta mới trả thù chứ gì! đáng đời"
Không chần chừ, cô không đợi Dương Tư Thần giải thích gì thêm.
Lục Kiều Hân thừa thời cơ liền đấm vào bên mắt của anh thâm tím ư như lần trước mà cô đã làm.
- "Đủ hai bên mắt rồi nhé"
Lục Kiều Hân nói xong liền đẩy Dương Tư Thần ra mà đi mất.
Dương Tư Thần chỉ biết đứng ôm một bên mắt nhìn Lục Kiều Hân đi.
Anh nhìn theo bóng lưng của cô.
Bây giờ anh chỉ biết nghĩ có lẽ là do mình đã cùng với Chu Linh Linh kết hôn nên Lục Kiều Hân mới có nó cư xử như thế này.
Lúc trước Lục Kiều Hân không hề là một người như vậy.
Cũng có thể là do cô nhớ lại trí