Ngay khi Lạc Hàn Tịnh đã hoàn toàn biểu lộ tu vi của mình ra bên ngoài là Nguyên Anh tầng một sơ kỳ thì lập tức khiến cho nhiều người xung quanh sửng sốt. Ngay cả Lạc Long Cương lúc trước không nóng không lạnh thì bây giờ hai mắt cũng tỏa sáng nhìn Lạc Hàn Tịnh, hắn dường như đã quá xem thường tiểu muội này của hắn rồi.
Ngay cả hai mươi ba tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ đằng sau đồng dạng cũng rất là kinh ngạc, chỉ riêng khí thế Nguyên Anh tầng một sơ kỳ của Lạc Hàn Tịnh phát ra thôi cũng đã đủ chấn nhiếp nhiều Nguyên Anh sơ kỳ ở đây rồi. Chỉ riêng duy nhất có một người từ đầu tới cuối không có bị tu vi của Lạc Hàn Tịnh làm cho kinh ngạc đó chính là Hồng Mông, theo hắn thấy thì Lạc Hàn Tịnh làm ra hành động này cũng có chút khoa trương, chỉ là một cái Nguyên Anh tầng một thì hắn còn chưa có nhìn vào trong mắt. Hồng Mông hắn tu luyện chính là Hồng Mông Tạo Hóa Quyết, hắn tu vi Nguyên Anh tầng hai liền muốn cùng hai mươi ba tên Nguyên Anh sơ kỳ phía sau đánh một trận mà không hề sợ hãi.
Lạc Hàn Tịnh thấy sau khi bản thân biểu lộ ra tu vi thật thì đều khiến cho mọi người kinh ngạc, ngay cả ca ca của nàng cũng muốn bị nàng dọa sợ. Lạc Hàn Tịnh cười một cách đắc ý nhìn Lạc Long Cương nói:
- Ca ca, ngươi bây giờ nhìn thấy chỗ khác biệt của ta rồi chứ, ta như vậy liền không có dọa sợ ngươi đi.
Lạc Hàn Tịnh nói xong ánh mắt cũng liếc về phía Hồng Mông một cái, nàng cũng là muốn nhìn biểu hiện của Hồng Mông sau khi thấy nàng phát ra khí thế thì sẽ như thế nào. Nhưng để cho nàng trong lòng tức giận đó chính là khuân mặt của Hồng Mông từ đầu tới cuối đều không có biến đổi, nhìn thật giống như hòn đá tảng vậy, lạnh không lạnh nóng không nóng.
- Ha ha, thật không ngờ chỉ sau mấy tháng không gặp, Hàn Tịnh tiểu muội lại có thể thành công kết anh, chúc mừng, chúc mừng.
Đúng lúc này từ xa đột nhiên truyền tới một tiếng cười lớn, theo sau đó là một cái nam tử tóc vàng khuân mặt anh tuấn, mày kiếm mắt ưng, cả người y phục cũng là một màu vàng sáng chói. Nam tử tóc vàng này từ phía xa đi tới lại đối diện với ánh mặt trời khiến cho hắn nhiều thêm mấy phần lấp lánh, nhìn cũng có chút tiêu sái.
Khi nam tử tóc vàng này vừa mới đi tới thì phía sau hắn cũng lại xuất hiện thêm một người, người này dáng người cao gầy, mặc một bộ y phục khá là sặc sỡ, hắn chính là Hoàng Kim Bằng. Nam tử tóc vàng và Hoàng Kim Bằng là cùng nhau đi tới đây.
- Chúc mừng Lạc tiểu thư kết anh thành công.
Mà theo sau hai người nam tử tóc vàng và Hoàng Kim Bằng tới chúc mừng thì lúc này cũng lại có một cái thanh âm hào sảng truyền tới. Sau đó là bốn người ba nam một nữ từ từ xuất hiện. Phía bên tay phải là hai nam tử trẻ tuổi có thân hình cao lớn, một người nhìn rất bình thường, còn một người thì lại toát ra một loại khí thế mạnh mẽ, người vừa nói chính là nam tử trên người toát ra khí thế mạnh mẽ kia.
Ngay khi sáu người này vừa mới xuất hiện, ánh mắt Hồng Mông lập tức trở nên kinh ngạc nhìn về phía một nam một nữ ở bên tay phải. Nam tử kia khuân mặt cực kỳ anh tuấn, diện mạo dĩ nhiên nhìn rất là giống Vô Danh, còn bên cạnh nam tử này chính là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, có thể nói là xinh đẹp mười phần, không có khuyết điểm, dáng người thêm một chút thì béo mà ít một chút thì gầy, xinh đẹp tuyệt trần, tự nhiên dẫu đẹp cỡ nào thì khi đứng cạnh nàng cũng chỉ làm nền mà thôi. Nàng không phải ai khác chính là Mộc Thanh Kiều, một thân váy xanh thực sự là quá thu hút ánh mắt của người khác.
Hồng Mông ngay khi nhìn thấy Mộc Thanh Kiều thì cũng rất là kích động, hắn không ngờ lại có thể gặp Mộc Thanh Kiều ở đây, nếu như hắn nói cho đại ca biết tẩu tẩu vẫn cứ xinh đẹp như vậy thì không biết đại ca sẽ cảm thấy thế nào nhỉ. Ngoài ra nam tử đi bên cạnh Mộc Thanh Kiều cũng làm cho Hồng Mông chú ý ít nhiều, lúc đầu hắn chút nữa còn tưởng là đại ca đi tới, nhưng sau khi nhìn kĩ thì thấy người này cũng có mấy phần không giống đại ca của hắn. Hồng Mông có thể xác định người này không phải là đại ca.
Ngay khi Mộc Thanh Kiều vừa mới xuất hiện thì quả thực là thu hút rất nhiều ánh nhìn, bởi vì nàng quá xinh đẹp, quá hoàn hảo, khuân mặt luôn giữ lại mấy phần lạnh lùng lại càng thu hút người ta chú ý tới. Quả thực một khi nàng xuất hiện liền có thể khiến cho nam nhân nhìn vào hít thở không thông, còn nữ nhân nhìn tới thì cảm thấy xấu hổ không bằng. Lạc Hàn Tịnh khi nhìn thấy Mộc Thanh Kiều cũng là có mấy phần tự ti.
Lạc Hàn Tịnh lúc này ánh mắt bất chợt liếc về phía
Hồng Mông, ngay khi nàng nhìn thấy khuân mặt kích động của hắn thì lập tức trong lòng liền cảm thấy tức giận, nàng không ngờ cái tên mặt đá tảng kia cũng lại là một kẻ háo sắc. Lạc Hàn Tịnh cũng chẳng biết tại sao nàng lại tức giận, ánh mắt có mấy phần ghen tị nhìn về phía Mộc Thanh Kiều.
Sáu người vừa mới xuất hiện rất nhanh liền đi tới gần chỗ Lạc Long Cương và Lạc Hàn Tịnh, lúc này nam tử có diện mạo nhìn khá giống Vô Danh nhìn về phía Lạc Long Cương rồi ôm quyền nói:
- Lạc huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi.
- Ta cũng rất vui khi gặp lại Dương huynh.
Lạc Long Cương cũng là cười vui vẻ rồi ôm quyền đáp lại. Sau đó hắn cũng lại ôm quyền hướng năm người còn lại áy náy nói:
- Năm vị từ xa đến đây, Lạc Long Cương ta lại chậm chễ tiếp đón, thật sự rất là xấu hổ.
Vị nam tử tóc vàng nghe vậy thì cũng lập tức xua tay cười đáp:
- Lạc huynh khách khí, mấy người chúng ta cũng là vừa mới đến mà thôi, còn hy vọng không có làm phiền Lạc huynh và Hàn Tịnh tiểu muội.
Vị nam tử này nói xong ánh mắt liền dừng lại ở trên người Lạc Hàn Tịnh một lúc rồi mới thu lại, hiển nhiên là đối với Lạc Hàn Tịnh cũng có mấy phần chú ý.
Lạc Hàn Tịnh thấy nam tử tóc vàng kia nhìn nàng thì lập tức hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi, nàng rất là ghét tên nam tử tóc vàng này, nàng và hắn chẳng hề quen biết, dĩ nhiên mỗi câu nói ra đều kèm theo mấy chữ “Hàn Tịnh tiểu muội” khiến cho nàng cực kỳ chán ghét. Càng để cho nàng tức giận hơn là giữa nàng và tên này không ngờ lại có một cái hôn ước, hôn ước này là người của hai bên Long tộc và Phụng tộc đặt ra, nàng ngay cả đến một tiếng không đồng ý cũng không thể nói ra được. Lạc Hàn Tịnh chưa bao giờ thấy thân phận tiểu công chúa Long Tộc của nàng lại trở nên rẻ rúm tới như thế, ngay cả số phận của mình cũng không thể tự quyết định được. Nàng đã rất nhiều lần hỏi cha nàng tại sao lại đồng ý hôn ước này, nhưng cha nàng lần nào cũng chỉ thở dài không nói.
Lạc Hàn Tịnh rất nhanh đi tới bên cạnh Hồng Mông sau đó nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng với hắn. Hồng Mông lúc này đang nhìn tới vị trí của Mộc Thanh Kiều thì cũng bị hành động này của Lạc Hàn Tịnh khiến cho hắn phải chú ý. Ngay khi thấy nàng nở nụ cười nhìn về phía hắn thì phản ứng đầu tiên của Hồng Mông trước tiên không phải là kinh ngạc thất thần mà chính là dựng tóc gáy, hắn hay là cảm thấy có chỗ không ổn, nàng ta tự nhiên lại cười với hắn như vậy thì có chuyện tốt mới là lạ đó.
Hồng Mông rất nhanh sau đó liền cảm thấy có chỗ nào không ổn, hắn lập tức phát hiện có một ánh mắt chứa đầy sát khí nhìn về phía mình, sát khí này lóe lên rất nhanh rồi lại biến mất, nhưng mà Hồng Mông hắn cũng có thể cảm giác thấy được.
Hồng Mông trong lòng thở dài, đang yên đang lành hắn lại bị kéo tới thêm một hận thù. Hồng Mông hắn lúc này chưa bao giờ cảm thấy hận thù giữa người với người lại mong manh tới như vậy. Một ánh mắt, một nụ cười của nữ nhân không ngờ lại có thể kéo tới cừu hận không chết không thôi giữa hai người nam nhân.
Phụng Tiểu Bạch nhìn Hồng Mông lộ ra sát khí thì cũng không chỉ có Hồng Mông cảm thấy được, mặc dù sát khí này lóe lên rồi biến mất rất nhanh, nhưng mà vẫn bị người phát hiện. Ánh mắt của nam tử cao lớn phát ra khí thế mạnh mẽ kia cũng nhìn về phía Hồng Mông đầy thú vị, ngay cả nam tử họ Dương khuân mặt cũng hơi hơi cười nhìn về phía Hồng Mông, Lạc Long Cương cũng là lạnh lùng quét qua một cái. Trừ ba người này ra thì cũng không có ai cảm giác được sát khí từ ánh mắt của Phụng Tiểu Bạch, ngay cả cô nàng vừa mới gây họa Lạc Hàn Tịnh cũng không biết chút gì, hoặc mục đích của nàng chính là như vậy.
.