Vũ Thần cắm cúi loay hoay mãi trong bếp, Lục Hàm về lúc nào cậu cũng không hay.
- Xong rồi à?
Lục Hàm đứng ở cửa phòng bếp nhìn thấy cậu ngừng tay thì mới bước vào, lên tiếng.
- A? Anh về khi nào thế ạ? Sao anh không thay đồ đi cho thoải mái chứ?
Vũ Thần nghe thấy giọng anh thì ngay lập tức quay lại, thấy anh vẫn còn mặc nguyên bộ đồ vet, nhịn không được trừng mắt dạy dỗ anh.
- Là do vừa về tới nhà thì liền nghe nói có người đang nấu chè cho anh nên anh vào xem thử đó mà.
Lục Hàm ngửa đầu lên để cậu gỡ cà vạt giúp, nhịn không được cười rộ lên.
- Em chỉ muốn làm chút gì đó cho anh thôi.
Mặt Vũ Thần đỏ bừng hết cả lên, ấp úng trả lời.
- Em không cần làm gì hết. Bản thân em đã là một báu vật quý giá mà thượng đế tặng cho anh rồi.
"- Đệ là báu vật quý giá nhất mà ta nhận được."
Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ bỗng hiện lên trong kí ức cua cậu. Vũ Thần ngẩng người, giọng nói này, giống y hệt với giọng nói của Lục Hàm!!!
- Em mệt à?
Nhìn Vũ Thần lung lay muốn ngã, Lục Hàm ngay lập tức vươn tay đỡ lấy cậu.
- Thần Thần? Em sao thế? Thần Thần!!!
Lục Hàm nhìn mắt cậu còn chưa có tiêu cự, đầy lo lắng gọi lớn.
- A?
Vũ Thần ngơ ngác nhìn anh, sao tự nhiên anh lại nói lớn tiếng như vậy chứ?
Vũ Thần còn chưa kịp nhớ đến khoảng khắc thất thần khi nãy của mình thì liền rơi vào cái ôm căng cứng nhưng run rẩy của Lục Hàm.
- Lục Hàm?
Không có tiếng đáp lại, có vẻ, anh vẫn còn chuyện giấu cậu, phải không? Vũ Thần cũng không suy đoán nữa, cậu vòng tay nhẹ nhẹ vỗ lưng trấn an anh. Người này tuy bây giờ trông có vẻ mạnh mẽ thế thôi nhưng nội tâm của anh vẫn còn sợ hãi và bất an như lúc cậu mới vừa gặp anh mà thôi.
Tối đó Lục Hàm dùng sức rất lớn để làm cậu, cũng dính chặt lấy cậu trong lúc làm. Đến khi cậu mệt đến mơ màng, ngủ mất anh vẫn chưa từng tách ra khỏi cậu.
- Thần Thần, Thần Thần của anh...
Vũ Thần lại mơ thấy một giấc mơ, nhưng giấc mơ này không phải về thiếu niên lần trước cậu mơ nữa, mà là người yêu của thiếu niên đó.
Ngay ngày thiếu niên bị bắt đi, thanh niên cũng bị một đám người đưa đến một nơi sâu trong rừng, lúc này đây, người này bị bắt quỳ xuống một gốc cổ thụ trắng tuyết giữa một vùng cỏ tràn ngập cỏ xanh.
"- Thích một người cũng là cái tội ư?"
Người này không phục hướng thẳng đến gốc cây cổ thụ chấn vấn.
Từ sau gốc cây bỗng hiện lên vài ba bóng trắng, nhìn kĩ lại sẽ thấy được họ là những người tầm tuổi trung niên nhưng phong phạm lại hoàn toàn khác người ở độ tuổi này rất nhiều.
"- Nhưng người ngươi thích lại là nhân loại! Ngươi nghĩ vì sao tộc hồ ly chúng ta lại có điều lệ cấm chúng ta yêu thích con người? Ngươi có từng nghĩ tới, sau 20 30 năm nữa, ngươi mãi vẫn không già thì thế nào? Không nói tới chuyện tương lai, nếu bây giờ tình nhân của ngươi biết ngươi không phải là nhân loại, họ sẽ vẫn tiếp tục yêu ngươi à?"
"- Những điều đó đề do các người suy đoán à? Không thử thì làm sao biết được? Ta tin tưởng đệ ấy vẫn sẽ chấp nhận ta."
"- Bây giờ có nói gì cũng muộn rồi."
Một trưởng lão hiền hậu không nhịn được lắc đầu.
"-... Bà có ý gì?"
Một dữ cảm bất lành dâng trào trong người thanh niên.
"- Hắn ta chết rồi."
"Ong" một tiếng, thanh niên quên cả khảng kháng, cứ thế ngã phịch xuống mặt cỏ.
"- Đem hắn vào trong đi."
Một trưởng lão không đành lòng, sai người đỡ thanh niên vào trong nhà.
Thanh niên cứ như người mất hồn, ai hỏi gì cũng nhìn lại, càng không nói với ai bất kì điều gì. Sau mấy tháng trời, từ xuân qua hạ , qua thu, qua đông, vòng lập cứ thế xoay đi xoay lại 3 vòng, thanh niên cuối cùng cũng mở miệng.
"- Đệ ấy vì sao lại chết?"
"- Bị người khác ép nhảy xuống vực sâu. Ngươi yên tâm, ta đã giúp ngươi chôn cất cẩn thận cho hắn rồi. Nhân loại đều là người đoản mệnh, ngươi cũng đừng quá đau buồn."
Người kia không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ thanh niên.
"- Ta muốn gặp Từ trưởng lão."
Thanh niên như không chú ý đến lời nói của người kia, không cảm xúc mở miệng.
"- Được, huynh đợi ta một lát."
"- Người trẻ tuổi, nên nghĩ thoáng một chút. Đừng nên quá đau lòng làm gì."
Từ trưởng lão là một bà cụ hiền lành hòa ái, rất dễ gây thiện cảm cho người đối diện.
"- Ta muốn làm một giao dịch với bà."
Thanh niên đi thẳng vào vấn đề.
"- Giao dịch? Ngươi nói thử xem."
Từ trưởng lão khá có hứng thú với người thanh niên trước mặt mình, đây là lần đầu tiên bà thấy có người cả gan muốn cùng bà làm giao dịch.
"- Ta muốn bà dẫn tôi đến chỗ linh hồn của đệ ấy, đổi lại toàn bộ công lực và cơ thể này của ta sẽ thuộc về bà."
Thanh niên điềm