Vũ Thần hít sâu một hơi, lấy hết can đảm mở kiện hàng ra.
Cậu mặt đỏ tai hồng nhìn cây sεメtoy màu hồng phấn trước mặt, rồi cả trứng rung, nến sáp,... Cuối cùng cũng đụng đến thứ cậu muốn mua nhất, một chiếc váy ren kiểu hầu gái.
Cậu cầm lên ướm thử, may mà không quá chật. Tuy là mặc thứ này lên thì hơi xấu hổ nhưng... Nếu nó có thể đạt được mục đích cậu muốn thì không sao hết a.
Vũ Thần cầm chiếc váy lên, cực kỳ mong đợi tối nay. Không biết Lục Hàm sau khi nhìn thấy sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ? Chỉ tưởng tượng một chút, cậu đã cảm thấy rất mắc cười rồi.
"Cốc cốc"
- A!
Vũ Thần còn đang chìm trong suy tưởng của bản thân, liền bị tiếng gõ cửa cắt ngang. Cậu giật mình tỉnh lại, ngay lập tức lôi kéo kiện hàng giấu đi ở một góc khuất. Còn bộ váy thì bị cậu giấu sâu trong đống đồ của cậu.
- Lục Hàm.
Vũ Thần mở cửa, ngoan ngoãn hướng Lục Hàm kêu một tiếng.
- Làm gì trong đó mà lâu như vậy? Em thấy khó chịu chỗ nào à?
Lục Hàm đứng đợi một hồi lâu mới thấy cậu mở cửa, liền nhíu mày tràn đầy lo lắng hỏi.
- Không... Không có! Em vừa ngủ quên mất...
Vũ Thần ngay lập tức lắc lắc đầu, ấp úng bịa ra một lý do.
- Vậy chúng ta đi nghỉ trưa một chút.
Lục Hàm nhìn một cái liền biến Vũ Thần đang nói dối, nhưng anh cũng không vạch trần làm gì. Anh cũng tò mò muốn xem, trong đầu bé con nhà mình đang muốn làm gì a.
Vũ Thần nhanh chóng gật đầu. Tuy ban nãy nói dối gạt Lục Hà, nhưng khi cảm nhận được thân nhiệt của Lục Hàm truyền qua, cậu liền ngủ mất.
Lục Hàm thích thú nhìn khuôn mặt lúc nghỉ của Vũ Thần, đưa tay véo véo hai má của cậu. Đến khi thấy cậu nhíu mày khó chịu mới buông tha cho cậu. Anh chỉnh chỉnh lại chăn cho hai người, điều chỉnh lại tư thế cho cậu rồi cũng nhanh chóng thiếp đi.
"Tít tít"
Một tiếng động nhỏ vang lên, Lục Hàm ngay lập tức mở mắt, trong mắt không có lấy một tia buồn ngủ nào. Anh hôn hôn lên trán người trong lòng một cái, rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Nửa tiếng sau, Lục Hàm quay trở lại phòng, cởϊ áσ ngoài ra rồi leo lên giường, ôm lấy cậu tiếp tục nghỉ. Còn Vũ Thần, cậu còn đang ngủ say như chết, không hề hay biết Lục Hàm vừa đi khỏi.
"Ring ring..."
- Ưm ai vậy...
Vũ Thần buồn ngủ cầm điện thoại lên, mơ màng bắt máy.
"- Là tao. Đừng nói... Mày còn ngủ chưa dậy luôn nha?"
Chung Kỳ nheo mắt nhìn đồng hồ, 4 giờ chiều, cũng thật nhàn a.
- À...
Vũ Thần xấu hổ gãi gãi đầu, cũng không lên tiếng phản bác.
"- Chuyện Tiêu Chân, thật sự nó đang ở nành của thư ký vị nhà mày à?"
Chung Kỳ khó tin hỏi lại Vũ Thần.
- Ừ, tao mới vừa nói chuyện với vị thư ký ngày hồi sáng, quả thật là nó đang ở đấy.
Vũ Thần gật gật đầu, chính cậu cũng cảm thấy rất khó tin.
"- Vậy nó..."
Chung Kỳ há hốc miệng, khó khăn nói.
- Sợ là đã thích người kia rồi.
Vũ Thần bổ sung nửa câu còn lại.
"-... Mong là lần này nó không nhìn sai người nữa."
Chung Kỳ thở dài nói.
- Chắc cũng không đến nỗi nào đâu. Dù sao thì cũng là người thân cận của Lục Hàm mà.
Vũ Thần nhanh chóng an ủi Chung Kỳ.
"- Rồi rồi, biết vị nhà mày là nhất rồi."
Chung Kỳ ngán ngẩm trả lời, hừ, chỉ là một nam nhân tốt thôi mà. Làm như cậu không có vậy á.
- Hì hì.
"- Được rồi nghỉu dưỡng sức đi, kẻo tối nay lại ngất giữa chừng đấy."
- Hả?
Vũ Thần nghi hoặc, ngất?
"- À... Mày không phải muốn Lục Hàm không xuống được giường à? Muốn đạt được nhục đích,, mày phải hi sinh một chút chứ."
Chung Kỳ ngay lập tức lấp liếm.
- Hưʍ... Cũng có lý.
Vũ Thần suy ngẫm câu nói của Chung Kỳ một lát. Nếu muốn đạt được mục đích, bản thân cũng phải bỏ ra chút vốn mới được. Đây hoàn toàn là một chuyện hiển nhiên a. Cậu cũng bỏ chuyện này ra sâu đầu,, sau khi tạm biệt Chung Kỳ, cậu liền kéo chăn, quyết định nghỉ thêm một lát nữa.
Vũ Thần hoàn toàn quện mất, cái gội là bỏ vốn để đầu tư, nó là đạo lý trong kinh doanh. Còn đạo lý trên giường... Hoàn toàn là do Lục Hàm quyết định a. (Âm thầm đốt cho Vũ Thần một nén nhang)
Vũ Thần len lén nhìn Lục Hàm đang dùng bữa trước mặt mình, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, thật đẹp trai a.
Chịu đựng đến khi kết thúc bữa tối, Vũ Thần liền hối thúc Lục Hàm đi tắm rửa, còn bản thân cũng qua phòng tắm bên cạnh tắm rửa.
Vũ Thần đứng trước gương, phần dưới trống trải làm cậu nhịn không được muốn khép hai chân lại, nhìn nhìn tất ren bên cạnh, cậu do dự một lát rồi quyết định mang vào.
Vũ Thần dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phòng ngủ, trùm chăn che kín hết người mình lại chờ Lục Hàm đi ra. Cậu âm thầm nắm chặt lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi của mình, đè