Sau khi tham dự buổi tiệc của Nguyên Minh, hai người Vũ Thần Lục Hầm ngay lập tức trở về nhà. Bởi vì, có tin tức ngầm rằng Mục Hoài An sẽ được thả ra trong thời gian tới.
- Với những tội danh của hắn, không thể nào có thể trốn thoát tù tội được a.
Vũ Thần nhìn phần tin tức trong điện thoại của Lục Hàm, kinh ngạc nói.
- Theo lí thuyết là vậy.
Lục Hàm cười khổ một tiếng. Nếu như không có ai giúp đỡ, ắt hẳn Mục Hoài An sẽ không được thả ra. Nhưng mà, là ai? Người có đủ quyền lực thay đổi cả một vụ án đã được niêm phong?
- Anh đang nghĩ gì thế?
Vu Thần nhìn bộ dạng đăm chiêu của anh, nghi hoặc hỏi. Ngay lập tức Lục Hàm nói ra suy nghĩ của mình cho cậu.
- Nhưng mà không phải người trong gia tộc họ Mục đều tiêu tán hết rồi à?
- Vậy nên điều chúng ta cần suy xét bây giờ là, ai là người đã thả Mục Hoài An ra, và lí do người đó làm như vậy là gì.
- Hưʍ...
Đến khi về được đến nhà, hai người cũng không nghĩ ra được đối tượng phù hợp.
- Tới đâu thì hay tới đó vậy.
Vũ Thần thở dài, xoa xoa trán.
- Ừ, anh suy nghĩ hơi nhiều rồi.
Lục Hàm giúp cậu xoa xoa trán, mỉm cười đáp.
Vũ Thần lắc lắc đầu. Cậu không nghĩ anh nghĩ nhiều đâu a, dù sao là ai thì khi gặp phải chuyện tương tự thế này đều có chút lo lắng hết. Chưa kể, chuyện này có chút kì quái, nhưng mà kì quái ở chỗ nào thì cậu vẫn chưa rõ lắm.
- Được rồi, chúng ta tắm rửa rồi đi ngủ thôi. Hôm nay em cũng mệt nhiều rồi.
Vũ Thần gật gật đầu, ngoan ngoãn để Lục Hàm cầm quần áo đi tắm rồi ôm Lục Hàm, ngủ mất.
Sau khi xác nhận Vũ Thần đã ngủ say, Lục Hàm liền chèn gối đầu của mình vào lòng cậu, hôn hôn cậu một chút rồi rời đi.
- Có điều tra được người nhún tay vào việc này không?
Lục Hàm khoanh tay dựa vào tường, hờ hững nhìn những người ăn mặc kín mích trước mặt.
- Không thể tra ra người cụ thể, nhưng là người của tổ chức kia làm.
Một người mặc đồ đen khẽ cử động, cung kính khom người bẩm báo.
- Lại là tổ chức kia à?
Lục Hàm nhíu mày, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh.
- Các ngươi cho thêm người theo dõi tổ chức kia đi. Biết được điều gì thì ngay lập tức bẩm báo với ta.
Lục Hàm dặn dò, phất tay cho đám người kia rời đi. Còn anh thì nhìn vào một khoảng không ngoài cửa sổ, đăm chiêu.
Một tiếng lầm bầm nhỏ vang đến, Lục Hàm ngay lập tức trở về phòng ngủ. Quả nhiên, liền thấy Vũ Thần vừa ngủ vừa ôm chặt lấy gối của anh lầm bầm.
Lục Hàm khẽ cười một tiếng, nằm xuống ôm lấy cậu vào lòng, chỉnh lại tư thế cho cậu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, hai người sau khi mùi mẩn một lát liền tách ra đi đến công ty. Chịu thôi, việc công ty đã chất thành đống, nếu hai người còn không làm nữa thì sẽ có chuyện a.
- Chào buổi sáng.
Vũ không vội vào phòng làm việc của mình mà ghé qua chỗ của Chung Kỳ trước.
- Hể? Đi làm rồi à?
Chung Kỳ kinh ngạc nhìn Vũ Thần, không ngờ được cậu lại đi làm sớm như vậy.
- Ừm, xảy ra một số chuyện, không thể không trở về được.
Vũ Thần gật gật đầu, nghiên cứu đống tài liệu trên bàn của Chung kỳ, trả lời.
- Có chuyện gì à?
Chung Kỳ vừa gặm khô bò vừa hỏi.
- Có tin tức nói Mục Hoài An sẽ được thả ra.
- What! Khụ khụ. Thả ra?
Chung Kỳ vỗ vỗ ngực cho miếng khô bò trôi xuống, há hốc mồm trước thông tin của Vũ Thần.
- Ừ, tao cũng không ngờ đến.
Vũ Thần phân loại tài liệu ra hai bên, nhịn không được thở dài.
- Không phải tội danh của hắn đã được xác lập rồi à? Làm sao có khả năng được thả ra nữa?
Tuy Chung Kỳ không được thông minh, nhưng mấy cái thường thức này thì vẫn hiểu rõ a.
- Lục Hàm bảo rằng có lẽ có một thế lực to lớn nào đó muốn thả hắn ra.
Vũ Thần giải đáp nghi hoặc của Chung Kỳ.
- Thế lực của Mục gia sâu thế à?
Ngoài Mục gia ra, quả thật Chung Kỳ không thể nghĩ đến ai nữa.
- Có lẽ là không phải. Mục gia không sâu đến mức đó.
Vũ Thần lắc đầu bát bỏ, nếu thế lực Mục gia sâu đến mức đó, bọn cậu đã không thể trở mình trong vụ việc trước rồi.
- Cũng phải. Vậy thì là ai được nhỉ?
Vũ Thần cười bất đắc dĩ với Chung Kỳ, cả cậu và Lục Hàm cả tối hôm qua đều suy nghĩ vấn đề này. Nhưng tiệt nhiên, vẫn không có đáp án cụ thể.
- Không cần nghĩ nữa, đến đâu thì hay đến đó vậy.
Vũ Thần lắc lắc đầu khuyên nhủ Chung Kỳ, bây