- Thần Thần, em ăn cái này đi.
- Thần Thần, uống nước này.
- Thần Thần, em nên nghỉ ngơi. Đừng có cố quá sức.
- Thần Thần, anh không muốn ngủ đâu.
- Thần Thần...
Vũ Thần day day trán, tuy rằng biết lý do Lục Hàm bám lấy cậu như vậy, nhưng mà... Hiểu là một chuyện còn chịu đựng là một chuyện khác nha! Cậu hoài nghi, có khi nào não đầu còn có vấn đề gì khác không.
Khó khăn lắm mới dỗ anh ngủ, Vũ Thần nhanh chóng gọi điện thoại cho Mộc Tư_ vị bác sĩ đã khám cho anh lần trước.
- Bác sĩ Mộc à? Tôi Vũ Thần đây.
"- Vũ Thần? À... Là cậu à? Cậu gọi tôi có việc gì không?"
- Ông có nhớ người mà tôi đụng phải không? Tôi nghĩ anh ấy không chỉ bị rối loạn cưỡng chế không đâu.
- Ồ?
Vũ Thần kể lại cho ông nghe biểu hiện của anh.
"- Ừm... Nếu như cậu kể thì có vẻ IQ của cậu ấy vì một lý do nào đó mà bị thục lùi. Có thể là về khoảng 10 tuổi."
Nà ní? Vậy ý là cậu phải chăm trẻ em đó hả? Đã vậy cậu còn có chút động tâm với Lục Hàm nữa chớ? Ông trời ơi, con không muốn dụ dỗ 'trẻ vị thành niên' đâu a! Dù rằng anh đã 25 tuổi.
- Khoan đã? Nhưng rõ ràng khi tôi hỏi tên tuổi cùng việc làm của anh ấy thì anh ấy lại trả lời rất rành mạch cơ mà?
"- ... IQ của cậu ấy giảm chứ không phải bị ngốc."
- Ừ nhỉ? Vậy chăm sóc anh ấy có cần chú ý điều gì không? Có cần uống thuốc gì không?
"- Cậu đừng cho cậu ấy dùng các chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không được ăn đồ ăn sống, cũng đừng để cảm xúc của cậu ấy dao động quá mãnh liệt. Còn lại cứ như thường là được.
Vũ Thần chột dạ, hình như hồi nãy cậu mới làm anh bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ thì phải. Cảm ơn bác sĩ rồi vội vàng cúp máy.
Vũ Thần bước vào phòng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh. Lại không nhịn được nhéo nhéo mũi của anh, cười nhẹ. Một người nhìn có gương mặt yêu nghiệt thế này, lại làm nũng như một đứa trẻ trước mặt cậu, người được anh thích... Thật là hạnh phúc.
Đúng thế, dù rằng Lục Hàm đã nói người đó là cậu, nhưng mà cậu lại không tin là vậy. Nói gì thì nói, anh với cậu chỉ là hai người xa lạ, không thể nào người anh thích là cậu được. Chỉ có điều... Sao anh ấy lại gọi mình là 'Thần Thần'? Là trùng hợp hay là...
- Ưʍ...
- Anh dậy rồi à?
Vũ Thần cúi đầu nhìn Lục Hàm.
- Thần Thần...
Lục Hàm mơ màng.
- Ừ?
Vũ Thần nhìn đôi mắt đôi mắt của anh, như bị mê hoặc mà cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi mắt ấy.
Lục Hàm bỗng mở to đôi mắt, lấp lánh nhìn anh.
- Anh nên dậy rồi.
Nói rồi Vũ Thần ngay lập tức đứng dậy, chạy biến ra khỏi phòng. Khụ, thật ra cậu chỉ xem anh như một cậu bé mà hôn thôi, thật đó! Không phải cậu bị anh hấp dẫn đâu! Aaa! Mắc cỡ chết đi được.
- Thần Thần. Em ở đâu rồi?
- A! Tôi ở đây.
- Thần Thần, Thần Thần...
Lục Hàm cọ cọ người vào cậu, cười ngọt ngào.
- Này...
Vũ Thần căm nín, trơ mắt nhìn định lực của mình càng ngày càng đi xa.
Vũ Thần lần thứ hai rối rắm nhìn chiếc giường của cậu. Lần trước là do tâm lý bài xích của cậu, lần này là do... Các bạn biết rồi đấy, người mình động tâm ngủ trên cùng một chiếc giường với mình. Dù sao đàn ông đều là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chưa kể Lục Hàm còn yêu nghiệt như thế.
Thế nhưng Vũ Thần vẫn nghĩ nhiều rồi, do dọn dẹp cả ngày cộng thêm phải phân tâm ra để ứng phó với anh khiến cậu vừa đặt lưng xuống giường liền mê mang ngủ, nào còn tinh lực mà nghĩ những chuyện khác cơ chứ!
- Ưʍ...
Vũ Thần không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng cơ thể bỗng nhiên rất nóng, nóng tới mức khiến cả đầu óc cậu trở nên mụ mị. Có thứ gì đó rất lạnh đang đặt ở bụng cậu. Cậu mơ màng kéo lấy thứ đó áp lên mặt mình, thỏa mãn một hơi. Muốn, còn muốn nữa...
Vũ Thần áp lại càng sát người Lục Hàm, cọ cọ lên người anh một cách