Gương mặt Trần Mặc Cảnh ngay sau đó lập tức nồng nặc sát khí, bát cháo trên tay anh cũng bị phẫn nộ thúc dục ném thẳng xuống chân người phụ nữ kia. " Bà là ai? "
Cô ta không hoảng sợ, vũng cháo âm ấm dấp dính trên đôi chân trắng hồng đầy đặn cũng chẳng làm mất đi một chút khí chất nào. " Mười bảy năm không gặp, không nhận ra ta sao? "
" Con trai, chúng ta máu mủ ruột thịt nhìn qua cũng giống nhau. Con không nhận ra nhiều thì cũng ít chứ? Hay vẫn nghĩ mẹ đã chết? " Mạn Lam nói tiếp, từ đầu đến cuối giọng nói chẳng có chút tình thương nào, hai người như hai cực đối nhau va chạm đến cùng, một là bỏ cuộc, hai là chờ người chết trước.
Trong đôi mắt Trần Mặc Cảnh khi đó thoáng vị đau thương, Dương Hiểu Tình nhìn thấy mà khẩu súng trên tay hạ xuống khi nào cô cũng không rõ, trước giờ cô không hề biết nhiều về quá khứ của anh. Nhưng Hàn Như Tuyết có nói với cô: " Suy cho cùng, con càng bám lấy thằng bé, càng đau khổ. Con nghĩ mình thiệt thòi. Con gái, con người hiện tại hình thành từ quá khứ "
Càng nhìn thâm sâu trong ánh mắt đây, cô chỉ có thể im lặng xem xét lại hành động của mình, cô đã quên không hỏi quá khứ của anh có những gì? Cô chỉ hỏi anh có yêu cô không? Tất cả cô làm đều thuộc mục đích khiến anh lưu luyến không ngừng. Đôi mắt anh giờ đây đục ngàu, đau thương hiện rõ mồn một, con người mạnh mẽ chỉ bị một câu nói bóp nát, siết chặt để lộ ra một bức chân dung thiếu hồn.
" Bà nói dối, mẹ tôi chết rồi.. Bà ta chết rồi " Trần Mặc Cảnh hung hăng giật khẩu súng trong tay Dương Hiểu Tình chỉ thẳng về phía Mạn Lam, quá khứ u ám nhất của anh, đau thương nhất của anh cũng chính do bà ta gây ra nhưng anh vẫn chẳng thể nào quên được cảm giác thèm khát cái tình thương từ người mẹ ác độc này. Nực cười!
Mạn Lam không cười, không có bất kì biểu cảm nào, cô ta vô cảm thốt lên. " Con nghĩ người đàn ông đó có thể giết chết người phụ nữ mình yêu? "
Trần Mặc Cảnh lặng cả người đi, con người anh không còn chút tình thương nào, đến cả ánh mắt của Dương Hiểu Tình anh cũng chẳng còn đón nhận mà vô thức nhấc những bước chân về phía người phụ nữ trước mắt.
Đầu súng được đặt giữa trán Mạn Lam, kẻ mà chính ra anh phải gọi là mẹ, người mà chính ra anh phải nhận được tình yêu, sự an ủi duy nhất nhưng tất cả trong cuộc sống anh không hoàn hảo. Thời gian cảm nhận được hạnh phúc của anh chỉ như gió thoảng qua, kể cả khi lên giường với người con gái ấy anh cũng chỉ toàn là căm phẫn bản thân mình, mặn nồng đầu trong giây phút nhất vì anh biết mọi thứ chẳng bao giờ là vĩnh viễn. Anh có thể sống một cuộc sống cô độc, nghìn người chẳng cảm nhận được còn hơn động vào yêu thương để rồi trái tim lại bị xé nát.
Họ nói anh là thú dữ! Nhưng thực chất anh là con người..
" Các người.. "
Trần Mặc Cảnh đưa tay lên vuốt tóc, ánh mắt nhìn lên trần nhà, anh chẳng biết mình sống sao nữa. Giết người hả? Giết mẹ mình sao? Ba anh sẽ đau, vì ba anh cũng có một tình cảm chả động tới được, nhưng có lẽ bây giờ chạm tới rồi vì sự ngông cuồng của anh thì có lẽ cũng chẳng còn.
Người đàn ông đó cuối cùng đến, ông đẩy anh ra với ánh mắt lạnh lùng.
" Cảnh, đừng trách ba " Trần Thế Nhu khuyên răn vài lời.
" Đủ rồi, đưa bà ta đi đi "
Trần Mặc Cảnh nhấc chân bước đi sau câu nói chán nản đó, anh sống cũng biết nghĩa cho người khác đó chứ? Nhân hậu anh có thừa.. Đúng thừa đến mức người phụ ra tay giết mình, anh còn tha mạng.
Căn phòng hỗn độn, Trần Thế Nhu thở dài đưa mắt nhìn Mạn Lam với ánh mắt buồn bã. Bàn tay khẽ đưa lên xoa nhẹ mái tóc cô ta, nhẹ nhàng giống như một thứ tình cảm chẳng thể tha thứ bọn họ chỉ có thể bước đến đường cùng chứ không thể quay lại.
" Rồi sao? Em vẫn muốn làm tổn thương nó? " Ông khẽ hỏi.
Mạn Lam không cười, ánh mắt cô ta hiện tại rất chân thật, đau thương thoáng qua một lần khiến lòng người cũng muốn nghe nỗi lòng nặng nề đó. Một mĩ nữ nhìn qua cũng chẳng ai đoán nổi tuổi, chính ra cô ta đã 48 tuổi, một cái tuổi khác hoàn toàn với tưởng tượng của người nhìn. " Ngay từ đầu em đã không phải là một người mẹ. Em ích kỉ "
Dương Hiểu Tình không quan tâm gì hết từ khi Trần Mặc Cảnh nhấc chân rời đi cô cũng sớm muộn chạy theo, nhưng đáng tiếc cơ thể cô vẫn hơi đau nhất là dạ dày không yên phận. Mỗi một chút gần anh hơn, cô lại không muốn bỏ cuộc, trong đôi mắt anh lúc đó chính là sự tuyệt vọng. Giờ để anh đi có nghĩa sẽ tuột mất anh mãi!.
" Cảnh " Cô cố gọi với theo nhưng cuối cùng anh không dừng lại.
Một bước nữa, hai bước nữa nhưng cuối cùng là anh không dừng lại. Dòng người qua lại nhiều hơi, bóng anh cũng xa dần, cô khuỵu ngã anh biết nhưng không quay lại..
[... ]
Chờ người! Nhưng người đâu hay!
Dương Hiểu Tình bước vào Thiên Lãnh, nơi được coi là thiên đường của đàn ông, mùi rượu nồng nặc hòa quyện với mùi nước hoa của phụ nữ ngào ngạt hương thơm quyến rũ.
Nổi bật nhất nhiều nữ nhân bao quanh nhất - Trần Mặc Cảnh vẻ mặt của anh là hứng thú thâm sâu hay hờ hững lạnh nhạt? Cô càng nhìn lòng lại quặn lại, cơn giận tự nhiên nổi dậy. Nhưng dáng vẻ của cô hiện tại ra sao? Một bộ quần áo bệnh nhân bước vào nơi xa hoa, giờ thì trông cô rất
tồi tệ.
" Tiểu nữ chơi với tôi không? " Một chàng trai chặn đường cô, dáng vẻ không được đúng đắn cho lắm, quần áo hắn xộc xệch nhưng gương mặt nổi trội nên chẳng có gì chê được.
Lâm Tứ Tần phả khói thuốc lá vào mặt Dương Hiểu Tình, điệu bộ của hắn khiến hắn mê người nhưng cử chỉ của cô lại ngược lại, cứng đờ đưa mắt nhìn Trần Mặc Cảnh giữa đám nữ nhân.
" Thích hắn hả? " Lâm Tứ Tần đưa mắt nhìn Trần Mặc Cảnh, sau đó ánh mắt chuyển xuống bộ đồ khác thường của Dương Hiểu Tình.
Cô không trả lời cầm lấy điếu thuốc từ miệng hắn đưa lên miệng mình hít một hơi dài, đúng là rất thô lỗ nhưng vì cái dạ dày khốn nạn lại bị đau quặn lại.
" Lại đó chơi không? Tôi giới thiệu cô cho cậu ta.. Được chứ? Nếu cậu ta không chấp nhận cô ngủ với tôi một đêm? Bàn giao? " Hắn xoa nhẹ đầu cô.
Dương Hiểu Tình cười nhẹ lấy trong túi quần tờ tiền mới phẳng, rồi dùng tay quyệt vệt máu trong lưỡi quyệt lên nó đưa cho Lâm Tứ Tần.
Hắn ngờ ngợ nhận tờ tiện giá trị bạc bẽo nhưng cũng độc lạ.
Mùi rượu, nữ nhân tan dần.
Lục Tứ Tần ôm lấy Dương Hiểu Tình ngồi xuống.
" Cảnh, chú thấy sao? Xinh đó chứ? " Hắn khẽ vỗ vai Trần Mặc Cảnh mở lời.
" Bỏ cái tay mày ra " Giọng anh lành lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn cô trong vòng tay nam nhân khác, đúng là chẳng ra gì.
Lục Tứ Tần rút tay mình từ vai Trần Mặc Cảnh về, sau đó hắn cầm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô quay về hướng mình, giọng nói mê mị nhắc nhở. " Cậu ta không thích em, đêm nay ngủ với tôi đi "
Dương Hiểu Tình nhếch mép khinh bỉ, cô mau chóng hất tay hắn ra khỏi cằm mình. " Để xem, thân dưới anh hoạt động sao? "
Giọng nói cô đủ để khiêu khích người đàn ông đang sau, cũng chính vì thói hung hăng ấy mà cơ thể cô bị kéo xà vào lòng kẻ kia một cách đau đớn. " Đi về nhà "
Dương Hiểu Tình không nói gì, cô mặc cho bàn tay anh đi vào trong cơ thể mình. Miệng anh nói đuổi cô đi nhưng bàn tay lại trườn vào trong lớp áo bệnh nhân, mùi thuốc từ áo nồng lên, anh không nhận ra nó? Cứ thế đưa tay gỡ khuya áo ngực của cô, giữa không gian sôi nổi anh để cô nằm vào lồng ngực, nghịch ngợm nhũ hoa với cái ánh mắt bạc bẽo. Cô không nói, cũng vờ như không thấy, đột nhiên cô thấy mệt, nó không phải là tình yêu, mà chỉ nặng mùi thỏa mãn dục vọng.
Đúng chẳng ai nhìn rõ hành động của anh ra sao, kể cả Lục Từ Tần ngồi bên cạnh cũng chỉ nhìn được một khoảng của vòng eo Dương Hiểu Tình, còn lại đã bị chiếc áo khóac của Trần Mặc Cảnh che đi.
Làn người nháo nhiệt, chả biết đâu ra đâu, Trần Mặc Cảnh trùm chiếc áo khoác lên đầu Dương Hiểu Tình sau đó ẩm cô lên phòng đã sẵn đặt.
Trải mình xuống chiếc giường êm ái, dáng vẻ cô vốn đã không ngay thẳng nữa, chiếc áo bị anh làm cho xộc xệch, cúc đơm lung tung để vội đưa cô lên đây. Lúc đầu cô nghĩ anh đang tuyệt vọng, mình có thể vồ về cho anh đôi ít nhưng thực chất cô chỉ giống như món đồ chơi để thỏa mãn. Khi cô đến anh không hỏi cô một lời, cũng không để cô hỏi thăm một lời mà xâm nhập cô giữa chốn xa hoa.
Ánh mắt Trần Mặc Cảnh nhẹ lướt qua cơ thể Dương Hiểu Tình, ngay từ giây phút anh rời đi đôi mắt đó đã chẳng còn chút cảm xúc nào dù có thì nó cũng được che dấu rất kín. Cô đã nhìn rất kĩ nhưng không nhận ra được gì, dục vọng pha hận thù khiến con người anh trở nên thâm độc hơn phần nào.
" Cuối cùng em vẫn tình tôi nhưng sao tim tôi chẳng còn cảm nhận rõ vậy? " Anh khẽ gỡ từng cúc áo cô, giọng nói lành lạnh cất lên. Nghe qua cô cũng cảm nhận được bản thân mình đã vô giá, anh không cảm nhận được nữa rồi.. Cô còn nghĩ cô sẽ an ủi anh được đôi chút chứ?
Miệng anh không mở ra nói thêm lời nào mà ngậm lấy nhũ hoa cô, tự thỏa mãn dục vọng chính mình. Lưỡi anh khuấy đảo quanh nơi cứng cáp đó, chơi đùa với ánh mắt lạnh giá. Lần này vẫn như đêm hôm qua, anh cắn chặt lấy nó như chị muốn đứt ra, bàn tay cô siết chặt lấy ga giường, không dám rên lên nửa lời, cũng chẳng thể khóc để nhẹ lòng..
" Cảnh, anh nhẹ chút được không? " Chiếc quần cô bị kéo trễ xuống hông, thì mức sợ hãi cũng tăng lên cô có đôi chút nhắc nhở nhưng đôi mắt anh lại nhìn cô với sự căm phẫn.
" Lên giường rồi em không còn có yêu cầu "
Trái tim anh gần như đã đóng lại, cô nhìn không thấy được con người cách đây mấy tiếng.. Không rõ nổi, thâm sâu anh đã bị tầng khí lạnh giá che đi.