Phần 4
" Trần Mặc Cảnh... Một lí do thôi, một lí do để tôi từ bỏ anh.." Dương Hiểu Tình dốc hết sức lên tiếng, nhưng bước chân anh vẫn rời đi thậm trí còn rảo bước nhanh hơn trước.
Mọi thứ gần như tuyệt vọng, cô khuỵu ngã xuống mặt đá. Ở eo trái khi này đau quá, cô không hề nhớ bị một nhát dao ở đó, không hề nhớ nó đã đau như nào khi chỉ nghĩ lấy tinh thần để hỏi anh.. Tại sao anh có thể nhẫn tâm như vậy chứ?
" Cảnh anh bị sao vậy? " Một giọng nữ đầy lo lắng vang lên khiến cô không thể không chú ý.
" Không sao " Giọng anh lành lạnh đáp lại rồi dang tay ôm lấy cô ta vào lòng, hai người họ cùng nhau bước vào phía trong.
Dương Hiểu Tình khẽ cong môi nở nụ cười nhạt, cô ngước mắt nhìn bầu trời tối sầm lại. Những tia chớp nhì nhằng đang cố rạch ngang mảnh tối ấy ra, nhìn thật kinh hoàng. Tại sao hôm nay lại mưa, ông trời đang có chuyện gì vậy? Hôm nay cô cũng muốn khóc..
Vài giọt mưa tạm biệt mùa hạ để chuẩn bị lấn mình sang mùa thu một cách trọn vẹn chăng. Những hạt mưa nặng hạt dần tiếp xúc với cơ thể Dương Hiểu Tình, nó lạnh buốt giống như trái tim của anh ta vậy.. Rất lạnh.. Thậm trí còn lan vào trong vết thương ở phần eo, cảm giác tấy lên gần như muốn xâm nhập cả cơ thể cô.
Ở một phía của căn nhà, cặp nam nữ mỗi người một góc không ai đoái hoài đến nhau.
Trần Mặc Cảnh ánh mắt trầm lắng nhìn bóng hình người con gái qua khung cửa sổ mà lòng cứ nhói lên. Hiện tại anh chỉ muốn chạy xuống, ôm cô ấy vào bên trong nhà, ngoài trời mưa lớn quá!
Nãy giờ đã đến gần mười người ra đón Dương Hiểu Tình vào bên trong rồi nhưng cô ấy không nghe mà nhẫn tâm đánh bọn họ trọng thương. Ánh mắt cô luôn hướng lên bên trên, ánh mắt hoàn toàn là sự chờ đợi, sự đau thương đến tột cùng... Anh nhìn thấy tôi, sao anh không chạy xuống? Một chút thương hại anh cũng không có sao?
" Cảnh, anh không định xuống thật sao? " Mẫn Lạc ngồi đứng dựa lưng vào tường nhìn người đàn ông mặt đầy lo âu kia, anh ta rốt cuộc bị ngốc, hay đang lo sợ về tương lai của cô gái đó chứ?
Trần Mặc Cảnh quay lại, anh đưa hay tai xoa hai cực thái dương. Cuộc sống của anh vốn không thể để cô bước chân vào, đống bùn lầy không thuộc chung hạng với một viên kim cương. Anh đã từng muốn là đoạt, đúng năm đó anh đã nói cô là của anh, anh sẽ bảo vệ cô. Nhưng cuộc sống với những chuỗi bất ngờ anh nào hay có thể đảm bảo tính mạng của cô sẽ an toàn khi ở gần anh chứ?
" Đừng để mình hối hận, em thấy cô gái đó bị thương nặng đó " Mẫn Lạc khó chịu cau mày nhắc nhở rồi quay lưng rời đi.
Trần Mặc Cảnh không hề biết Dương Hiểu Tình bị thương, anh tự nhiên như bị đầy xuống mấy tầng địa ngục. Cô ấy bị thương.. Là bị thương đó tên ngốc. Tại sao mày có thể vô tâm để cô ấy ngoài mưa được chứ?
Anh nhấc những bước chân vội vã chạy xuống lầu một,sau đó chạy đến chỗ cô như một tên điên, gần như anh cũng điên mất với chính bản thân mình rồi.
Giữa cơn mưa dày nặng hạt, Dương Hiểu Tình vẫn trụ nổi đến giây phút Trần Mặc Cảnh nhào ra đỡ lấy mình. Cô khẽ nở nụ cười hạnh phúc với anh, đôi nhợt nhạt khẽ mấp máy nói lên mấy lời " Cảnh em năm nay 19 tuổi rồi "
Câu nói kết thúc cũng là lúc mắt cô khẽ đóng lại, anh vội ôm cô vào lòng rồi đứng dậy quay lưng vào trong nhà.. Trần Mặc Cảnh gần như không còn chút gì để nói, anh hoàn toàn bị tê liệt toàn bộ dây thần kinh trong dây phút này.
" Két " Chiếc xe lao thẳng vào công nhà Trần Mặc Cảnh, phanh rất gấp.
" Trần Mặc Cảnh, mày định đưa con tao đi đâu? " Dương Nhược Thiếu từ trong xe bước ra, phần nộ như giết hết đi sự dịu dàng của ông.
Hàn Như Tuyết vừa dừng xe cũng nhanh chóng rời xe, bà vội chạy về phía Trần Mặc Cảnh sắc mặt bà vốn đã nhợt nhạt giờ nhìn thấy Dương Hiểu Tình trong hoàn cảnh này bà vốn khó sức để trống đỡ.
" Cậu làm gì con gái tôi vậy? " Hàn Như Tuyết đưa tay lên sờ người Dương Hiểu Tình, toàn thân con bé lạnh quá, bà rất sợ.
Trần Mặc Cảnh hoàn toàn im lặng, anh vẫn nhấc bước chân đi vào bên trong. Điều quan trọng bây giờ với anh
là giúp cô xử lí vết thương và sưởi ấm cho thân xác đang lạnh dần này.
Dương Nhược Thiếu chạy tới vội đỡ Hàn Như Tuyết.
" Thiếu... Con bé lạnh lắm. "
" Em ổn chứ? Đừng làm anh sợ.. Tuyết em ổn chứ? " Ông đưa tay lên lau những giọt nước mưa dính trên mặt bà.
Hàn Như Tuyết khẽ gật đầu " Anh vào xem con bé đi, kìm chế đừng nóng giận được không? "
Ông khẽ gật đầu rồi bước theo bóng Trần Mặc Cảnh, bà cũng nhanh chóng rảo chân theo.
Thực sự đừng sao nhé con gái!
Giữa một không gian rộng lớn, hai người đều bó hẹp khoảng cách tại chiếc giường để xem xét tình hình Dương Hiểu Tình.
Ai nấy cũng lo lắng, quan tâm cô nhưng không hề có bóng hình Trần Mặc Cảnh ở đó. Anh sau khi giao lại cô cho Dương Nhược Thiếu đã nhanh chóng rời ra ngoài.
Ở đâu đó của căn biệt thự, mùi thuốc gần như vây kín không gian gần đó.
" Cậu chủ, đồ của cậu. Cô Dương thay đã đồ xong, tình hình có chuyển biến tốt." Nữ hầu cung kính cúi người đưa mấy túi đồ cho Trần Mặc Cảnh.
[... ]
Trần Mặc Cảnh sau khi biết tin Dương Hiểu Tình tỉnh dậy liền quay về phòng mình xem xét tình hình của cô. Nhưng khi quay lại cô vẫn nằm mộng trên chiếc giường đó.
Căn phòng sau đó cũng khó thở với hai người đàn ông, Dương Nhược Thiếu gần như phải kìm chế đến mức đứng ra hiên lấy thuốc hút để ngăn chặn phẫn nộ.
Trần Mặc Cảnh sau đó cũng hít một hơi thật sâu bước đến chỗ cặp vợ chồng kia.
" Thiếu " Hàn Như Tuyết khó chịu lên tiếng nhắc nhở ông, bà biết hai người này mà lên tiếng chút cũng sẽ thành chuyện lớn.
Dương Nhược Thiếu quay lại nhìn bà, ánh mắt vô cùng kìm chế. Bà biết ông rất thương Dương Hiểu Tình, ông làm vậy là cũng muốn con bé tách ra khỏi mối quan hệ này. Cái ngày ông cho Trần Mặc Cảnh cơ hội ở bên con bé, cậu ta lại chọn cách bỏ rơi con bé. Nhưng không ngờ đã năm năm trôi qua rồi, duyên nợ này vẫn chưa đứt.
" Dì đi thay đồ đi " Trần Mặc Cảnh đưa túi đồ cho Hàn Như Tuyết, anh cũng khá biết cánh ứng xử đó chứ? Nhưng việc này khiến người đàn ông phía trước gần như tăng thêm phần phẫn nộ.
Hàn Như Tuyết cũng hiểu gì đó quay lại gật đầu với ông chồng " Chỉ là thay đồ thôi, anh phải kìm chế " Bà nhẹ nhàng nhắc nhở ông rồi rời đi theo chỉ dẫn của nữ hầu.
" Chú muốn thay chứ? " Trần Mặc Cảnh đứng dựa lưng vào cánh cửa phòng, đưa túi đồ cho Dương Nhược Thiếu.
Người đối diện không nhận, Trần Mặc Cảnh cũng không suy nghĩ nhiều để nó sang một bên.
" Tránh mặt đi, trước khi tôi không kìm chế được " Giọng nói anh lành lạnh nhắc nhở người bên cạnh.
Người ta đuổi anh chẳng lẽ không đi, nhưng trước khi đi anh muốn qua xem tình hình cô trước đã. Bước chân vừa đến gần chiếc giường, người đàn ông kia cũng kịp quay lại với ánh mắt sắc lạnh.
" Tránh mặt đi " Một lời cảnh cáo hết sức kìm chế của ông dành cho anh.
Dù sao cũng nhìn thấy mặt cô rồi, nó có chút sức sống hơn trước nên anh cũng yên tâm rời đi.
Cánh cửa đóng vào được một khoảng thời gian, Dương Hiểu Tình khẽ mở mắt một cách khó chịu. Bên cạnh cô bây giờ không phải là Trần Mặc Cảnh mà là Dương Nhược Thiếu, ông ấy có vẻ đang lo lắng chứ không có chút tức giận.
" Ba, anh ấy đâu rồi? " Dương Hiểu Tình bản thân cũng không biết mình suy nghĩ cái gì, cô hiện tại muốn gặp anh.. Thực sự rất muốn.
Dương Nhược Thiếu khẽ xoa đầu con gái mình, ông nở nụ cười hiền từ rồi mãi mới đáp lại. " Tình, đủ rồi về thôi. Cậu ta không đáng. "
" Nhưng con có tình cảm với anh ấy, ba nói con làm sao? Ba đang ép con sống không bằng chết đó.."
Hết Phần 4